anh giận lên đáng sợ lắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Soobin oppa, em muốn ăn cái kia…"

"được, của em đây, ăn nhiều vào cho mau lớn nhé"

"vâng"

Huening ngồi phía đối diện "cặp đôi" kia mà cảm thấy tủi thân ngày càng lớn a!

họ rất tự nhiên mà quan tâm nhau trước mặt em, anh Soobin cũng chẳng thèm gắp thức ăn đút cho em nữa, thật sự là đã quên mất em luôn rồi!

cúi đầu lẳng lặng ăn hết phần cơm của
mình, Huening bị bỏ quên rồi, hức, em
muốn đi về với mẹ Yeonjoo, hức ...

"bé, sao lại chỉ ăn mỗi cơm trắng? mau ăn thêm thịt vào"

bây giờ mới ngó ngàng đến người ta làm gì!

hứ, dỗi rồi.

Ninggie nghe vậy liền bĩu môi, động tác
múc cơm cho vào miệng cũng nhanh hơn, không thèm liếc mắt đến ai kia đang nhìn chăm chú vào mình, chỉ muốn hiện tại phải ăn hết cơm nhanh chóng mới được.

"bé, chỉ mới có một chén cơm thôi, bé
mau ngồi xuống ăn thêm"

thấy Huening đứng lên chuẩn bị đi lên
lầu, Soobin nắm lấy cánh tay em dịu
dàng kéo em lại gần mình, định ôm em
đặt lên đùi thì bạn bé nhanh chóng gỡ tay anh ra

"không muốn ăn nữa."

rồi sau đó liền đi mất tiêu.

Soobin cười khổ, khẽ thở dài, bà xã nhỏ giận rồi, lại còn giận rất dai nha, anh phải mau mau dỗ không thì bảo bối lại xách mông đi về nhà mẹ vợ mất.

cả hai ăn xong bữa trưa cũng đã mười hai rưỡi, bé somin khi này hai mắt lim dim gậtt gà gật gù trên vai anh Soobin, đúng là trẻ con, căng da bụng liền chùng da mắt.

"sominie ngủ ngoan, chiều anh dẫn đi
chơi nhé"

"...vâng ạ" đứa bé nhỏ giọng trả lời anh
rồi cũng thiu thiu chìm vào giấc ngủ.

Choi Soobin đặt bé somin nằm ngay
ngắn trên chiếc sofa dài ngoài phòng
khách và đắp chăn cẩn thận cho bé rồi
sau đó bắt đầu công việc đi dỗ dành vợ
nhỏ giận dỗi của mình.

"bé ơi"

...

"bà xã à…"

...

"Huening bé ơi"

...

"em đâu rồi?"

tìm trong phòng ngủ cũng không có, tìm đến ngoài hồ bơi hay ngoài ban công cũng không thấy vợ nhỏ đầu, Soobin tự trấn an bản thân, chắc là em ấy ở sau vườn.

bước chân có một chút gấp gáp đi ra đằng sau vườn, Soobin đưa mắt nhìn khắp nơi vẫn là không tìm thấy em.

"Huening à"

trong lòng Choi Soobin hiện tại dâng lên một chút lo lắng, thật là, chỉ không để ý em một chút thôi lại đi đâu mất tiêu rồi! lỡ có chuyện gì xảy ra, anh sẽ thương tâm đến chết mất...

Soobinn nhanh chân với cái áo da treo
trên kệ chạy ra khỏi nhà, một bộ dạng
lo lắng gấp gáp đi tìm em nhưng chưa
được một nửa quãng đường thì đột nhiên khựng lại...

kia là Huening...

bảo bối nhà anh đang vui vui vẻ vẻ nhảy chân sáo từ ngoài đường đi vào, trên tay là một cây kem ốc quế vừa ăn được vài miếng,em ấy lại chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng và cái quần đùi ở nhà... nguyên một bộ dạng như thế này đi mua kem.

trời cuối thu, đầu đông gió thổi lạnh biết bao lại còn ăn mặc như thế, là muốn anh xót chết à!

Choi Soobin vì lo lắng quá nên hoá giận, nén tất cả lo lắng trong lòng lại, ánh mắt trầm xuống mang theo tia lạnh lùng nhìn bé con đang tiến về phía này. không ăn cơm mà lại trốn anh đi mua kem, lại còn ăn mặc phong phanh như thế, bà xã nhỏ thật hư, không dạy dỗ lại thì không được mà.

bạn nhỏ Ninggie tâm tình vui vẻ vì đã lén ra khỏi nhà và mua được cây kem ngon lành này, bạn nhỏ với gương mặt thoả mãn đang thưởng thức cây kem ấy cơ mà có hơi lạnh chút chút nha, hai tay của em đều lạnh cóng, cả cái mũi nhỏ xinh của em cũng có chút đỏ, kem cũng lạnh nữa, buốt hết cả người luôn a a a a a.

nụ cười hạnh phúc trên môi em sau đó đã nhanh chóng vụt tắt khi em nhận ra anh người yêu của em đang đứng cách em một khoảng không xa ... và còn nhìn em với ánh mắt thật lạnh lẽo, không một chút ấm áp, không một chút yêu thương.

ơ... anh Soobin chưa bao giờ nhìn em như vậy cả.

niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của cây kem
khi này đã biến mất, Huening thay
vào đó là có chút sợ sợ ngước nhìn anh
Soobin, anh lạnh lùng và gương mặt
không một cảm xúc.

nhìn vật nhỏ trước mặt bàn tay nắm cây kem khẽ run, tay nhỏ còn lại cũng vò vò gấu áo đến nhăn nhúm, hai mắt сụр xuống chung tình với từng bước chân chậm rãi tiến về phía trước, Soobin hừ lạnh, cũng biết sợ sao?

bạn nhỏ cuối cùng cũng bước đến chỗ
anh Soobin, cái đầu tròn mãi vẫn không chịu ngước lên, cây kem trên tay em cũng sắp chảy tới nơi rồi, Huening muốn ăn nhưng cái người đối diện em trông đáng sợ quá...

nhưng mà em có làm gì đâu! anh ấy rõ
ràng là bỏ quên người ta, không quan
tâm người ta, bây giờ người ta chỉ là
muốn ăn kem thôi cũng không cho mà
còn làm mặt lạnh lùng như vậy nữa.
huhu anh Soobin đúng nà đáng ghét mà!

"đi đâu về?"

a! đây là lần đầu tiên ảnh nói chuyện với em mà đáng sợ như vậy đó.

"a-anh...anh...em....em"

bé con sợ hãi đến độ nói lắp, có phải

vì em đã tự ý đi ra ngoài mà không nói
trước nên anh ấy giận em luôn rồi sao?

"nói, đi đâu?"

"e-em...em"

"có phải là cậu không muốn nghe lời tôi
nữa đúng không?"

Soobin hai tay đút túi quần, mang ánh
mắt không chút hơi ấm nhìn bé con đang cúi đầu run rẩy kia. đúng là phải đáng sợ như này thì em ấy mới chịu nghe lời, để lần sau không dám đi ra ngoài một mình nữa.

anh đã rất lo lắng, bảo bối nhà anh có
biết bao nhiêu xinh đẹp và đáng yêu chứ, lại còn vô cùng ngây thơ dễ dụ như thế, để em trong bộ dạng này một mình ra ngoài như vậy anh rất sợ, sợ rằng sẽ có người nào đó bắt mất vật nhỏ đáng yêu và thuần khiết này của anh! nên lần này anh phải thật đáng sợ để dạy dỗ lại bà xã nhỏ.

"e-em...em không có...hức" Huening thật sự là bị anh doạ cho sợ rồi, vành mắt đỏ hoe, hai mắt tròn xoe từ bao giờ đã rưng rừng, nghẹn ngào phát ra tiếng kêu nhỏ như muỗi.

"nhìn tôi."

Huening nghe vậy cho dù sợ nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, nhìn thân ảnh cao lớn băng lãnh trước mặt đang lạnh lùng nhìn em, hai hàng nước mắt nóng hổi không tự nhủ được liền lăn dài trên bầu má ửng hồng của em.

Huening đầy ủy khuất nhìn anh đòi hỏi yêu thương, chính là muốn anh mau mau ôm vào lòng dỗ dành nhưng mà anh Soobin vẫn chỉ đứng đó, không một cảm xúc mà nhìn em.

vậy là hết thương em thật rồi...

bao nhiêu tủi thân khi nãy lập tức ùa về, cứ thế uỷ khuất trong lòng lại tăng lên nhanh chóng khiến em oà khóc.

"a-anh... hức... hức...đáng sợ... huhu,
huhu"

"cậu còn khóc cái gì"

"bộ tôi nói sai nên oan ức?"

bé con nghe vậy thì cúi gằm mặt, cố gắng kìm nén để ngăn cho tiếng khóc phát ra, bàn tay nhỏ nhanh nhẹn đưa lên quệt đi hai hàng nước mắt vẫn cứ luân phiên nhau chảy dài, tiếng nấc nghẹn trong họng khiến em không thể nói được gì, chỉ biết cúi đầu thút thít, toàn thân không ngừng run lên.

nhìn thấy bảo bối nhà mình khóc nức nở thế kia làm sao mà anh không thương cho được, Choi Soobin xót xa lén thở dài, ánh mắt lạnh lẽo ban nãy cũng đã biến mất, anh ôn nhu cưng chiều dang hai tay ra

"lại đây"

bé con nghe thấy thì ngẩng đầu lên, hai
mắt ngập nước mở lớn có chút bất ngờ,
vài giây sau đó liền mang theo tâm tình
đầy tủi thân mà nhào vào lòng anh nức
nở.

"ngoan, bảo bối ngoạn mau nín" Choi Soobin giận thì giận chứ vẫn xót bé con muốn chết.

"anh...a-anh đáng sợ, đáng sợ lắm...huhu"

"Ừ, anh xin lỗi, bé ngoan mau nín, anh
thật xấu xa, khi nãy không nên đáng sợ
với em, Huening của anh đừng khóc nữa có được không"

"hức...hông cho phép anh đáng sợ với
em!!"

"ừ, là anh sai rồi, anh xin lỗi, sẽ không
đáng sợ nữa, bé của anh mau nín nào"

bé con hai tay ôm chặt lấy anh, nức nở
chất vấn, cái đầu nhỏ ở trong lòng anh lắc qua lắc lại, đem hết tất cả nước mắt nước mũi mà chùi lên đó.

"bé ngoan, mau nín, khóc nhiều sẽ đau

họng, sẽ sưng mắt, anh đau lòng, ngoan
nghe lời anh, đừng khóc nữa, nha"

Huening vẫn là một bé ngoan, nhanh
chóng nghe lời anh mau nín khóc, hiện
tại cũng chỉ còn tiếng mũi nhỏ sụt sịt sụt sịt.

"lần sau đừng ra ngoài một mình như thế nữa, anh là rất lo lắng"

"em, em chỉ là muốn ăn kem thôi mà"

"nói với anh, anh liền đi mua cho em"

"nhưng anh đang bận chăm sóc em bé bé xíu kia rồi, đâu có còn quan tâm đến em nữa đâu"

nói đến đây Ninggie từ trong lòng anh
ngẩng mặt lên, giương mắt tròn ai oán
nhìn người con trai vô tâm kia. Soobin
giở khóc giở cười nhìn bảo bối của mình thế mà lại "ghen tuông" với cả con bé em họ của mình.

"được rồi, anh xin lỗi, sẽ không còn lần
sau, bà xã chịu tha thứ cho anh nhé?"

Huening mím mím môi, suy nghĩ

"tối nay sẽ dẫn em đi chơi, ha?"

"dạ, em chỉ tha thứ cho anh lần này thui
đó !"

em bé nghe đến được đi chơi hai mắt
liền sáng rực, nhón chân thơm vào má
anh người yêu một cái sau đó liền chạy
mất hút vào nhà, Soobin tất nhiên hạnh phúc không thôi.

và ở một nơi nào đó, người phụ nữ ngồi
trong chiếc xe màu đen sang trọng ấy đã
tận mắt chứng kiến hết tất cả một màn hai hai người ân ân ái ái trong sân của ngôi nhà lớn đằng kia, ánh mắt không kìm được lộ rõ sự toan tính đầy xấu xa, lại chính là nhắm đến bé con.

_________________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net