XIV: Kem đánh răng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phạm Khuê nằm trong ở trạm y tế đủ một ngày thì được bác sĩ cho về nhà. Nó sau khi nghe Nhiên Thuân nói thì không dám bay nhảy gì nữa, miệng cũng ít hoạt động hẳn. Tú Bân cho rằng nó biến thành con người khác, chứ ai có biết là nó đang sốc tinh thần đâu!

Lúc nó làm thủ tục về nhà thì ba mẹ Thái Hanh cũng đến giúp, họ nói rằng nếu có việc gì cần cứ liên lạc theo danh thiếp của họ, mẹ Thôi cũng không nhắc đến chuyện đó nữa. Dù sao thì sự cố lần này cũng cho biết được bệnh của Phạm Khuê còn có thể cứu được, việc tìm một quả tim thích hợp không có gì quá khó với gia đình bà.

"Khuê ơi, em có quà cho anh nè!" Thái Hiền đứng bên ngoài gõ cửa.

Phạm Khuê đã offline...

"Không trả lời là em tung cửa vào đó!" Cậu nâng giọng.

Nhưng đáp lại cậu vẫn là cửa phòng lặng thinh, thế là cậu đành tự mở cửa vào trong.

Thứ đầu tiên Thái Hiền nhìn thấy là trên giường có một cục u tròn vo được gói bằng cái mền ba chú gấu, bên ngoài là một vòng gối nhưng màn chắn bảo vệ. Không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Cậu lật đật đi lại vỗ nhẹ vào cái mền mấy cái, cục u trên giường liền lăn qua bên kia né tránh bàn tay đang làm phiền mình.

"Anh như vậy là Thái Hiền không thích nữa đâu!" con gấu này không ăn mềm thì bắt buộc cậu phải làm gắt lên thôi...

Như chọt trúng vào chỗ ngứa, Phạm Khuê xốc mền dậy, ló cái đầu dừa tròn vo ra. Lúc này Hiền mới thấy mắt nó đỏ lên và ngấn nước từ bao giờ.

"Mình không còn sống được bao lâu nữa mà nói như vậy với mình đó...hức...kết liễu ngay bây giờ luôn đi!" Tiếng nó nói nghẹn ở cổ họng.

"Ai nói anh không sống được bao lâu nữa? Anh sống tới một trăm tuổi luôn!!!" Hiền chắc nịch, hai bàn tay áp vào gương mặt đỏ vì nóng của nó.

"Vậy thì sau một trăm tuổi anh sẽ chết liền luôn hả?" mặt Khuê nghệch ra.

Thái Hiền bất lực đỡ trán mình lắc đầu, sao lớn hơn một tuổi mà ngốc quá vậy nè!

"Đừng nói linh tinh, anh sẽ sống mà. Cho anh nè!" cậu chìa đĩa bánh kem ra trước mặt nó "Nếu anh quay lại làm Phạm Khuê trước kia và không nghĩ tiêu cực nữa thì em sẽ tiếp tục thích anh".

Nó bỏ muỗng kem vào miệng nhưng vẫn ngăn được mà thắc mắc "Nhưng anh Thuân nói...".

"Anh ấy đùa thôi!" Hiền cắt ngang lời nó, cư nhiên cốc vào trán nó một phát.

"Ui, sao lại đánh anh chứ? Tiếc bánh kem chứ gì!" nó bĩu môi hờn dỗi.

"Hết ngốc chưa, ăn lẹ rồi đi chơi với tụi em".

Phạm Khuê được an ủi từ nãy giờ cũng không suy nghĩ tới việc bị bệnh nữa, nó cặm cụi ngồi ăn hết cái bánh mà Hiền đưa cho. Không biết ngẫu nhiên hay cố ý, đây là bánh vị cam mà nó rất thích. Đồ ngọt làm tâm tình của người ta tốt hơn, đối với Khuê cũng vậy. Thế là nó bắt đầu hồi phục năng lượng vốn có của mình, thở ra những câu ba chấm:

"Hiền ơi, nếu anh còn ngốc thì em có thích anh không?".

Không biết họp sữa được Hiền cắm ống hút từ bao giờ và lấy ra từ đâu, nhưng khi nó vừa nói xong thì cậu liền nhét vào miệng nó. Khuê ngây ngốc nhìn cậu rồi cũng im lặng kéo hết họp sữa trong gan tấc, thì ra là không muốn nghe mình nói chuyện đây mà!

...

Dưới sự rủ rê của Nhiên Thuân, năm đứa lại một lần nữa tập hợp trước cửa tiệm tạp hóa. Mục đích chính là vực dậy tinh thần sống cho Thôi Phạm Khuê, còn thứ hai là...

"Ôi trời, ở đây cũng có kem mà mình thích sao?!" Nhiên Thuân sáng rực hai con mắt.

"Ôi trời, anh ấy ăn kem đánh răng!!" Phạm Khuê cũng bắt chước cái nét diễn ngạc nhiên của Thuân, nhận lại là ánh mắt đầy phán xét của nhóc.

"Em thì biết cái gì chứ, đây là mintchoco. Tuyệt phẩm trên đời đó, ngốc quá!".

"Đúng vậy, em cũng biết ăn" Tú Bân chen vào.

Quạ đen bay ngang, ba cặp mắt phán xét hướng về Bân.

Sau một hồi 'kiểm tra' hết cái tủ lạnh của cô bán tạp hoá, tụi nhỏ bắt đầu ra cái ghế đá trước sân chen chút nhau mà ngồi.

"Phạm Khuê, hôm trước anh đùa thôi. Em sẽ sống tới khi nào ăn được hết tất cả món ngon trên đời mới thôi!"

Nhiên Thuân xoa tóc nó, liếc thấy thằng nhóc Tú Bân cũng nghiên đầu qua, Thuân đầy thở dài mà xoa thêm tóc của Tú Bân, tới khi cái mặt Tú Bân trở nên thoả mãn mới dừng tay.

Nhưng có vẻ không khí hoà thuận đầy cảm động thì không diễn ra được quá lâu, tụi nhỏ nghe Thuân nói thế thì cũng tiện miệng mà thốt ra:

Phạm Khuê: "Vậy nếu em ăn hết được mọi thứ khi mới vừa mười tám thì em sẽ kết thúc tại đó sao?"

Thái Hiền: "Anh là người tài trợ tiền ăn cho anh ấy hả?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net