0 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     
    
   

Ở một nơi khác, Mark ngồi trên mui chiếc xe đang được dựng bên lề đường của anh, truy cập vào đường link của Nerve và tạo một tài khoản dành cho Người xem trên ipad để tiện theo dõi tình hình trò chơi.

"Năm ngàn baht mỗi tháng? Hay là lấy cả thận của tao luôn nhé?"

Mark cắn răng đăng ký rồi nhanh chóng nhập ID của Khaotung vào phần tìm kiếm, ngay lập tức hơn vài trăm đoạn video do người xem có mặt ở khắp nơi quay lại hình ảnh của em hiện ra trước mắt, nhanh gọn và rõ ràng. Chậc, nếu không phải do tình huống hiện tại có phần nguy cấp thì có lẽ anh đã chạy đi gợi ý cho cảnh sát dùng Nerve truy bắt tội phạm để đảm bảo KPI hàng tháng rồi.

"Mày đang làm gì thế Khao..."

Anh nheo mắt lại khi thấy cậu bạn của mình đang khoác lên trên người một bộ đồ suit trông cực kỳ đắt tiền, cười cười nói nói với người tên First mà cả hai vừa gặp lúc nãy.

Brrr brrr

Điện thoại trên tay rung lên, Mark không nhìn đến tên người gọi, trực tiếp bấm nghe máy.

《Ê Mark! Khaotung cũng chơi Nerve à? Cái gã lái môtô mà nó hợp tác cùng là ai vậy?》

Là Mix. Có vẻ cậu không phải là người duy nhất tò mò, vì bên cạnh âm thanh vồn vã của Mix là tiếng hỏi í ới to đùng của cả cô nàng Lookjun. Mark thoát khỏi Nerve, đưa tay lên day trán vì mệt mỏi.

"Tao cũng đâu có biết. Tao có đi cùng với nó đâu."

《Khao có biết bản thân nó đang làm gì không vậy?》

"Làm sao mà tao biết được?"

《Ê này! Khaotung vào trong top mười rồi đấy. Nó có hơn hai mươi ngàn follow rồi.》

Ở bên kia đầu dây, Lookjun hét lên đầy phấn khích, sau đó là âm thanh nghiến răng dò hỏi của Mix.

《Gì cơ? Thế còn tao?》

《Mày vẫn đang ở hạng bảy. Hơn bốn mươi ngàn follow.》

《Ô thế thì tốt, tao vẫn cao hơn. À này Pakin à, tao không nghĩ bé Khao của chúng ta có thể chịu được trò này đâu. Tao lo cho nó lắm.》

Mark thở dài, cất ipad vào trong balo và gật đầu đồng tình với Mix. Nhưng ngay sau đó anh nhận ra người bên kia đầu dây không thể thấy được nên đành chán chường 'ừ' thêm một tiếng cho có lệ.

《Thế nên, mau lê cái mông của mày đến bữa tiệc ở nhà tao đi được không? Đến để giúp bạn của chúng ta.》

Anh nghe Mix nói xong liền ngắt điện thoại, nhanh chóng leo lên xe, nổ máy và đi thẳng đến nhà của đối phương.

    
   
  

_________

   
    

  
"Vậy... hẹn gặp lại anh nhé!"

Khaotung đỏ mặt mỉm cười vui vẻ và từ từ bước về phía phòng thay đồ của mình sau khi được First trao cho một cái hôn phớt nhẹ lên tay như một lời chào lịch sự.

Gã gật đầu đáp lại em sau đó xoay người đi, lòng thầm mong người xem hãy cho gã một thử thách nào đó nữa để có thể được đi cùng với em, thêm một lần nữa.

Khaotung hào hứng bước vào phòng thay đồ, chưa đến hai giây sau đã ngay lập tức sững người khi phát hiện ra căn phòng này hoàn toàn trống không, từ quần áo đến ví tiền của mình tất cả đều đã biến mất.

Em hốt hoảng chạy qua phòng bên cạnh, và cả những phòng khác nữa vì nghĩ có thể do mình nhớ nhầm vị trí. Nhưng đáng tiếc là không, tất cả những gì em tìm kiếm đều bốc hơi không dấu tích.

"Xin lỗi! Chị có thấy quần áo của em ở đâu không vậy?"

Em hỏi cô nàng nhân viên trong vô vọng, và tất nhiên đáp lại là cái lắc đầu đầu nghi ngờ của cô ta.

"Tất nhiên là không rồi cậu bé."

  

Khaotung chạy vào phòng thay đồ ban đầu, đóng cửa lại, khuỵ gối ngồi xuống và nhắm chặt hai mắt, những hơi thở nặng nhọc vì sợ hãi cứ thế bắt đầu thoát ra ngoài.

"Khaotung? Khao!? Em ở đâu?"

Giọng nói này... là First! Ơn trời, em cần gã, ngay bây giờ.

"First!"

Khaotung nhanh chóng mở cửa, và đập vào mắt em là gương mặt hoang mang không kém của gã, phần nào nói lên tình trạng hiện tại mà cả hai đang gặp phải.

Em kéo First vào phòng và đóng cửa lại, trong cơn hoảng loạn bắt đầu đặt ra hàng loạt câu hỏi cho gã dù bản thân biết chắc sẽ không thể nào nhận được câu trả lời.

"Anh ơi- q- quần áo của em, ví tiền nữa, đều biến mất hết rồi. Phải làm sao đây First, mẹ em sẽ giết em mất."

Đối mặt với một Khaotung gần như là sắp bật khóc, gã không biết làm gì khác ngoài luống cuống lấy tay lau đi chút nước nhòe đi trên khóe mắt của em, tay còn lại vòng ra sau vuốt nhẹ lưng, cố gắng giúp cho cậu bé bình tĩnh trở lại.

"Của anh cũng thế, Khaotung ạ, và chết tiệt, em làm ơn bình tĩnh lại đi, đừng khóc nữa, ngoan nào được không?"

Ngay lúc này, điện thoại của cả hai đồng loạt hiện lên thông báo. Gã mở ra nhìn, và sau đó mím môi đưa nó đến trước mặt em.
  

RỜI KHỎI CỬA HÀNG - 1000 BAHT.

  
"N- này, anh-"

"Đi thôi Khaotung!"

First cắt ngang lời nói của Khaotung, nắm chặt lấy tay em và toan vặn khóa cửa định chạy đi.

"Không! First! Em không ăn cắp đâu!"

Người nhỏ hơn cố giật tay để thoát ra, nhưng vì lực của đối phương quá mạnh nên em đành phải níu lấy góc áo cố ngăn gã lại, sự hoảng loạn dần lấp đầy ánh mắt của cả hai người.

"Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác đâu em."

Một phần trong lòng First dù không muốn nhưng vẫn cố gắng thuyết phục để Khaotung đi theo, gã trai không muốn phải cư xử khốn nạn đến mức bỏ em ở lại đây và một mình chạy trốn thoát thân.

"First... về cơ bản thì họ chỉ yêu cầu chúng ta ra khỏi đây thôi..."

Gã nhìn em bằng ánh mắt không thể tin được, vừa định lắc đầu từ chối thì em lại chặn ngang hành động của gã.

"Phải không anh?"

First khẽ bật cười một tiếng, hoàn toàn bất lực. Gã hiểu suy nghĩ của Khaotung là gì, và gã khá chắc bây giờ mình không thể làm gì khác hơn ngoài nghe quyết định của em, vì nếu gã không làm theo có khi em còn không chịu đi ra khỏi đây nữa, và gã thì không thể nào để em ở lại đây và bỏ chạy một mình được.

    

First một tay nắm lấy tay Khaotung, tay còn lại dùng để che ngang phần cơ ngực rắn chắc của mình, cả hai hơi khom người nấp vào sào áo khoác gần đó, cố làm mọi cách có thể để khiến cho người nhân viên ở phía đối diện không phát hiện ra họ.

Khaotung cũng không khá hơn gã là bao, em cúi sát người xuống sàn, tay cố bám chặt lấy gã để mình không bị bỏ lại phía sau, nhất là khi trên người cả hai bây giờ chỉ còn lại mỗi một cái quần lót che chắn.

Phải, cả hai đã cởi bỏ và để bộ suit lại, hoàn toàn trần trụi lén lút bỏ trốn khỏi cửa hàng theo đúng nhiệm vụ được giao.

"First!"

Khaotung hoảng hốt khẽ hét lên khi thấy vài vị khách hàng lớn tuổi có vẻ như đang tiến lại gần phía bọn họ. First cũng vì tiếng gọi ấy mà giật mình và sau đó nhanh chân kéo em chạy ngay một mạch đến chỗ thang máy.

Gã bấm nút đóng cửa liên tục, nuốt ực nước bọt thở phào một hơi khi tín hiệu đèn đã phát ra ánh sáng màu đỏ, nhưng chợt nhận ra cả hai đang dần đi xuống dưới sảnh là nơi đông người nhất, nụ cười trên môi gã liền tắt ngóm.

Vô tình nhìn vào tấm gương phản chiếu phía trước mặt, First nuốt nước bọt khi bắt gặp hình ảnh một Khaotung đáng yêu đang ngại ngùng dùng cả hai tay để che lấy thân người nhỏ bé của mình, mặt mũi em đỏ rần, hai môi ấm ức mím chặt lại với nhau.

Đáng yêu thật.
 

Bầu không khí ngượng ngùng cứ thế tiếp tục cho đến khi thang máy bỗng nhiên dừng lại ở tầng hai.

Cửa mở ra, một cặp tình nhân trẻ tuổi đang vui vẻ trò chuyện cùng nhau, ấy là cho đến khi họ nhìn vào hai người ở trong thang máy với khuôn mặt cứng đờ.

Chỉ hai giây sau đó, First đã nắm chặt lấy tay và kéo Khaotung chạy thẳng qua giữa hai người họ để đi đến thang cuốn. Cả hai mặc kệ những ánh nhìn kinh ngạc xung quanh và cố gắng chen chúc qua đám đông thật nhanh trong khi tay không hề rời khỏi nhau.

"Nhìn này! Khaotung!"

Gã cười to, giơ điện thoại lên cao để có thể quay được hình ảnh cậu nhóc đang nhắm tịt mắt và cười thỏa thích ở đằng sau.

Cả chiếc điện thoại đang được nắm chặt trong tay của em nữa, dù chỉ quay được những hình ảnh rung lắc mờ mịt trong lúc tháo chạy nhưng hàng ngàn bình luận bày tỏ sự phấn khích cứ liên tiếp hiện lên, số lượt theo dõi của cả hai cứ thế cũng tăng lên một cách nhanh chóng như vũ bão.

   

     


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net