1 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   

  
Khaotung đảo mắt tỉnh dậy, tự hỏi bản thân đang ở cái nơi quái quỷ nào không biết. Em đưa tay lên vì cảm nhận được cái đau nhói nơi khóe miệng, và rồi nhận lại trên ngón tay một ít máu đỏ tươi tanh mùi gỉ sắt. Khẽ rùng mình nhớ lại cú đấm trực diện của tên Người chơi hung tợn, may mà lực đánh chỉ đủ để làm em bị rách da thôi đấy.

Hoang mang cố lấy lại bình tĩnh, Khaotung nheo mắt nhìn về nơi có ánh sáng ở trong góc nơi mình đang ở, em chật vật đứng dậy, cố lần mò và đi về phía đó.

Ngay lập tức, em nhận ra mình đang ở trong một chiếc thùng container và vật đang phát sáng là một chiếc laptop cũ kĩ với chiếc màn hình bể nát nhiễu loạn.

Cố nén sợ hãi và khẽ đánh mắt nhìn về phía sau chiếc laptop, một dòng chữ được phun sơn đỏ thẫm nổi bật trên vách như màu máu tươi kinh tởm.

 

KẺ CHỈ ĐIỂM SẼ BỊ TRỪNG PHẠT.  
  
 
 

 
Hai chân run lên bần bật không còn chút sức lực, sự hoảng sợ và lo lắng bủa vây, áp lực dồn nén khiến Khaotung cuối cùng cũng không nhịn được phải ngồi thụp xuống và bắt đầu bật khóc nức nở. Em khóc vì bản thân ngu ngốc, khóc vì không biết số phận mình sẽ ra sao, khóc vì vô cùng lo cho mẹ, Mix và cả những người bạn của mình.

Bỗng lúc này, chiếc laptop tự động phát một đoạn video với giọng nói méo mó giống hệt lúc đọc nội dung mở đầu trò chơi, những chiếc loa được kết nối với máy nằm rải rác bên trong thùng xe cũng đồng loạt vang lên làm cho âm thanh trở nên vang dội hơn bao giờ hết.

  

《Xin chào Khaotung!

Chúng tôi đã cảnh báo bạn rằng không được phép tố cáo Nerve.

Nhưng bạn đã phạm luật.

Giờ đây, bạn là tù nhân của chúng tôi.

Chúng tôi sẽ kiểm soát cuộc đời của bạn.

Chúng tôi sẽ kiểm soát gia đình của bạn.

Chúng tôi sẽ kiểm soát tương lai của bạn.

Lối thoát duy nhất đó chính là chiến thắng trò chơi.

Bây giờ, hãy ra khỏi đây và đến ga tàu số 98.

Người xem sẽ tìm bạn.

Hẹn gặp lại ở vòng đấu cuối cùng.

Chúc may mắn!》
   

Rồi sau đó là một chuỗi âm thanh rè rè nhức nhối đến mức chói tai.

Khaotung hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh và ổn định cảm xúc, bây giờ em không còn sự lựa chọn nào khác cả, em phải tìm Mark, em phải tìm bạn của mình, và sau đó là tìm cách thoát khỏi trò chơi này.

Nhanh chóng đưa tay chùi qua loa mồ hôi và nước mắt, Khaotung cố mò mẫm tiến về phía trước theo mũi tên được vẽ sẵn dưới chân. Ngay khi biết tấm vách trước mặt là cánh cửa của chiếc container này, em liền lấy chân đạp một phát thật mạnh để mở, và sau đó cẩn thận bước ra ngoài.

Sau khi quan sát thật kĩ, Khaotung lờ mờ nhận ra đây có lẽ là một cảng biển nào đó. Em bước đi thật chậm, cố tìm đường thoát ra đường lớn. Lúc này đột nhiên đằng sau bỗng vang lên tiếng nói chuyện cùng vài ánh đèn pin mờ mịt lia qua lia lại.

"Mau tìm đi, cậu ta chỉ ở đâu đó xung quanh đây thôi!"

"Khaotung, tao sẽ tìm được mày!"

Là một nhóm Người xem, có lẽ họ đang truy lùng em. Khaotung nhìn xung quanh sau đó nhanh chóng nấp vào một góc của một chiếc thùng container trong góc khuất. Lúc chưa kịp thở phào thì em lại nghe được âm thanh sột soạt ở kế bên mình. Khaotung nhắm tịt mắt bất lực, khi đôi môi trắng bệch vẫn còn mím chặt chưa kịp lên tiếng thì đã bị người nào đó kéo vào lòng ôm chặt.

"Khaotung!"

Là First.

Gã không biết từ đâu xuất hiện, cứ thế ôm chầm lấy em như tóm lấy chiếc phao cứu mạng.

"Khaotung! Lạy trời, em ổn không?"

Nước mắt lại một lần nữa trào ra, em điên tiết hét lên và đẩy gã khỏi cái ôm nặng trĩu.

"Tôi có ổn không á? Chết tiệt! Không, tôi không hề ổn đâu First. Anh cần phải nói cho tôi nghe hết mọi thứ. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy hả?"

Gã đau lòng nhìn gương mặt vỡ vụn tan nát của người nhỏ hơn, run rẩy nắm chặt hai bên vai em lại rồi khẽ đưa tay vuốt nhẹ vết rách trên khóe miệng mếu máo đáng thương.

"Được rồi, Khaotung, anh sẽ nói hết. Giờ em hãy bình tĩnh lại, nghe và tin anh, được không?"

First thở phào khổ sở chậm rãi tiếp lời sau khi thấy Khaotung cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại.

"Anh và Ten là bạn của nhau, năm ngoái bọn anh cùng một người nữa tên là Bank đã cùng chơi Nerve ở Beung Kan. Lúc đó thử thách của bọn anh là đu người trong vòng năm giây ở trên một trục cần cẩu xây dựng trên nóc một tòa nhà cao tầng. Cả anh và Ten đều quá sợ nên không thể thực hiện thử thách..."

"Nên người tên Bank kia đã làm thay hai người?"

First nhắm mắt gật đầu.

"Đúng vậy..."

"Và?"

"Cậu ấy đã trượt tay và... rơi xuống, trước mặt bọn anh."

Khaotung nuốt nước bọt nhìn gã vừa vò đầu bứt tóc vừa cố giải thích cho mình nghe. Nhớ lại những chuyện Mark đã kể trước đó, có lẽ gã đang nói thật, hóa ra họ đều là nạn nhân của trò chơi điên rồ này.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó anh và Ten đã rút lui và đi báo cảnh sát, bọn anh đã cố tìm cách để dẹp cái trò chơi này. Nhưng họ chẳng làm gì cả. Họ chỉ gọi đó là một tai nạn. Sau đó, lũ Người xem, chúng... chúng truy đuổi bọn anh sau khi bọn anh tố cáo. Chúng gọi anh và Ten là "kẻ chỉ điểm". Chúng phá hoại công việc của bố anh. Chúng tung ảnh của em gái Ten lên mạng. Chúng đánh cắp thông tin của chúng ta, Khaotung... Anh và Ten đã trở thành tù nhân của trò chơi này..."

"Tù nhân? Là sao chứ?"

Giọng First, khản đặc, âm thanh run rẩy vì sợ hãi. Gã nắm lấy tay em, thầm cảm thấy thật nhẹ nhõm khi nhận ra đối phương đã không còn chút kháng cự nào đối với mình.

"Đó là hạng mục thứ ba. "Người chơi", "Người xem" và cuối cùng là "Tù nhân". Bọn anh đã mắc kẹt rồi. Cách duy nhất để thoát đó là phải thắng trò chơi này."

"Vậy thì anh phải thắng?"

"Không. Là em. Em phải thắng Khaotung."

"Gì cơ?"

Khaotung trố mắt nhìn gã đang mỉm cười dịu dàng với mình.

"Giờ em cũng là Tù nhân của trò này rồi. Anh và em phải cùng nhau vào vòng cuối cùng. Và anh sẽ thua-"

"Cái gì? Không First! Anh nói thua là sao?"

Em lắc đầu kịch liệt, thẳng thừng gạt bỏ suy nghĩ để gã hi sinh bản thân vì mình, vì cái trò chơi ngu ngốc chết tiệt này.

"Không đâu, Khaotung. Đã xong hết rồi. Anh đã bảo Người xem cho anh một thử thách để đẩy Ten ra khỏi vị trí thứ hai rồi. Vòng cuối cùng sẽ là anh và em đối đầu nhau."

First thản nhiên giải thích kế hoạch như thể chuyện chẳng có gì to tát, nhưng thật ra trong lòng gã đang sợ hãi đến vô bờ.

Đúng là ban đầu gã tiếp cận Khaotung chỉ vì mục đích vươn lên vị trí dẫn đầu, đúng là gã lúc đó chỉ muốn lợi dụng một người cả tin và ngây thơ với tư cách là một tên Tù nhân tuyệt vọng.

Nhưng gã thua rồi. Hoàn toàn thua rồi.

Không phải thua vì trò chơi, không phải thua vì thứ hạng. Mà là thua dưới tay cậu nhóc Người chơi kiên cường trước mặt.

Chỉ có trời mới biết First đã cảm thấy tội lỗi và bất lực thế nào khi phải nói dối để lừa em đến bữa tiệc, chỉ có trời mới hay First đã hối hận và hoảng loạn ra sao khi chứng kiến cảnh em bước đi trên chiếc thang lơ lửng trên tòa nhà cao chót vót vì một thử thách điên rồ.

Gã sai rồi, và gã phải tìm cách sửa sai. Gã có thể mất tất cả, nhưng Khaotung thì không.

Ting.

Cả hai giật thót đồng loạt nhìn về phía chiếc điện thoại được đặt ngoài xe của gã đang dựng ở xa, tiếng chuông thông báo vang lên lúc này như một hồi chuông cảnh tỉnh buộc cả hai phải lập tức đi ngay.

"Nhanh nào. Anh sẽ đưa em đến nơi khác an toàn hơn."

First nắm tay kéo người nhỏ hơn ra xe, nhưng em thì lại chần chừ không muốn đi một chút nào cả.

"Phải có cách nào khác chứ?"

"Không có đâu, Khaotung. Nếu không phải anh thì sẽ là Ten đối đầu với em. Và hắn ta sẽ làm bất cứ điều gì để giành chiến thắng."

First cố gắng thuyết phục em bằng giọng điệu van xin nhất có thể. Gã không muốn để em phải đối đầu với Ten, gã biết hắn ta sẽ bất chấp tất cả để thoát khỏi trò chơi này, hơn bất kì lý do gì, gã cần phải giúp em an toàn trở về với cuộc sống bình thường.

"Làm ơn hãy đồng ý với anh đi mà Khaotung."

   
  
  

  
____________
  

  


   

 
Mark đang cùng với Mix cố gắng lái xe đi tìm Khaotung. Dù thật sự bây giờ cả hai đều không hề biết chút ít gì về vị trí hiện tại của em cả.

Mix ngồi ở ghế phụ lái thì lại đang vô cùng hối hận. Cậu ước gì mình đã không thách thức Khaotung tham gia cái trò chơi nguy hiểm này, cậu cảm thấy rằng tất cả rắc rối hiện tại của mọi người đều là do mình gây ra. Mark ngồi ở bên cạnh thấy vậy cũng lo lắng nên đành phải lên tiếng an ủi cậu một chút.

"Này... không phải lỗi của mày đâu mà Mix."

"Tao chỉ mong là nó sẽ không sao thôi..."

Lời an ủi chẳng biết là dành cho ai, Mix buồn rầu hít mũi, giọng nghe nặng nề vô cùng.

Brrr brrr.

Điện thoại Mark đột ngột rung lên, một số lạ đang gọi tới.

Anh và cậu ngập ngừng nhìn nhau, Mix nhanh chóng nhấn phím kết nối bluetooth điện thoại với xe, sau đó bình tĩnh giúp anh bấm nghe máy.

"Alo?"

《Mark, là tao đây!》

"Ôi Chúa ơi!"

Mix mừng quýnh ôm miệng hét lên vì bất ngờ. Và đến cả Mark cũng giật mình nhanh chóng giảm tốc độ xe lại.

"Khaotung? Lạy trời! Mày đang ở đâu vậy hả?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net