0 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   

  

   

Cho đến tận khi đã thay đồ ngủ và chui lên giường First vẫn còn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, anh không thể ngừng sỉ vả những hành động ngu ngốc mình đã làm suốt cả hai chục năm cuộc đời có lẻ vừa qua, và thêm cả hành động ban nãy nữa.

Tất nhiên, với tính cách của Khaotung thì cậu chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội để trêu chọc anh rồi.
 
  
khaotungg

Cậu học thủ ngữ từ bao giờ thế???

À, mũi của cậu cũng đáng yêu lắm đấy

Tớ thấy nó đỏ lên như mũi thỏ vậy 5555

  
First nhận được tin nhắn liền chui vào chăn, bất lực chuẩn bị tinh thần cho một đợt khó xử khác sau chuyện xảy ra ở bữa tiệc.
   

first.kp

Không cần phải trêu đâu tớ biết tớ dở tệ mà

Chỉ là tớ muốn thử tìm hiểu thêm kiến thức mới thôi...
    

khaotungg

Đâu có

Cậu đáng yêu lắm tớ nói thật mà

Hay là để tớ dạy cậu nhé?
  
 
first.kp

Vậy cho tớ xin cái hẹn chắc chắn đi

Lịch trình của cậu còn bận rộn hơn cả idol nữa

  
khaotungg

Thì lần sau gặp nhau có gì không hiểu cậu cứ hỏi tớ thôi
  
  
First hơi do dự trước khi trả lời lại.

   
first.kp

Cậu không cần phải làm vậy đâu

Tớ có thể tự học được mà

   
 
khaotungg

Nhưng tớ muốn giúp cậu học thủ ngữ mà :(

  
Thật ra First Kanaphan đã ấp ủ trong lòng rất nhiều câu muốn hỏi Khaotung kể từ lần đầu họ hẹn gặp nhau. Nhưng anh đã quen cách tập trung vào cuộc trò chuyện máy móc với cậu, đến nỗi quên mất tất cả sự tọc mạch ban đầu của mình.

Tất nhiên là anh không có ý soi mói cuộc sống riêng tư của cậu, hoàn toàn không. Nhưng anh chợt nhận ra rằng trong mắt Khaotung, có thể thật kỳ lạ khi anh không hỏi cậu bất cứ điều gì về những thứ đó, xét cho cùng thì đó vẫn là một phần bản tính của con người mà.

   
first.kp

Ừm

Tớ chỉ không muốn mình trông như một thằng ngốc thôi
  
 
khaotungg

Yên tâm đi

Đảm bảo với cậu là mọi điều ngu ngốc cậu có thể nghĩ tới đều được Mix hỏi tớ cả rồi
  
  
first.kp

Vậy thì yên tâm rồi 55555

Tớ cũng muốn được học trực tiếp từ cậu nữa

 
khaotungg

Sao vậy?

  
first.kp

Vì như vậy thì tớ sẽ có thêm cơ hội được gặp cậu còn gì
 
  

   
    
   

    
  

_____________

   

   
 

 
   
  

"Vậy ý mày là mày thích Khaotung Thanawat à?" 

Mark há hốc mồm nhìn chằm chằm vào First như thể người kia vừa thú nhận với nó rằng anh sẽ tham gia vào một giáo phái tà đạo nào đó.

"Ý là... thích hơn mức bạn bè bình thường thôi."

Anh nghiến răng bịt chặt cái miệng như cái loa phường của bạn mình lại rồi dáo dác nhìn quanh quán cafe.

"Cuối cùng tao cũng sống được đến ngày này rồi..."

Mark không nói nên lời, cảm giác bị người yêu lừa dối, như thể nó không thể tin được rằng First Kanaphan thực sự có một trái tim có khả năng cảm nhận mà lại giấu mình suốt bao lâu nay.

"Cút mẹ mày đi. Chắc tao điên rồi mới đi kể chuyện này cho mày nghe đó."

Anh ảo não gục đầu xuống bàn, ly latte ở bên cạnh tan đá cả buổi rồi mà vẫn chưa một lần được chủ nhân của nó đụng đến.

"Không, bạn ơi! Nghiêm túc này, tao rất mừng cho mày đấy. Nhưng giờ thì mày định làm gì đây?"

"Tao không biết... tao sợ tao chỉ đang hiểu lầm thôi mày hiểu không? Sẽ ra sao nếu bây giờ tao tán tỉnh Khaotung và rồi sau khi lên giường với nhau tao lại thấy chán và ghost cậu ấy như những người khác?"

Mark nghe xong cũng ngay lập tức nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề lần này nên quyết định không đùa giỡn nữa.

"Mày phải nhận ra cảm giác của mày ngay từ lúc bắt đầu để ý đến con người ta rồi chứ..."

"Tao không biết nữa, Mark. Mày thấy tao từng nghiêm túc với ai chưa? Làm thế quái nào tao có thể nhận ra được đây?"

Lần này cả hai người đều gục đầu xuống bàn trong tuyệt vọng.

"Giờ thế này!"

Mark đột nhiên bật dậy như được gắn lò xo.

"Làm trắc nghiệm tính cách phiên bản đi tìm true love đi. Đầu tiên, mày có muốn ngủ với Khaotung không?"

...

Sao cảm giác như anh sắp dính bẫy của thằng này quá vậy.

"Cái này... không thể nói là không có được..."

First lại một lần nữa lấm lét nhìn xung quanh như thể đang đi ăn trộm.

"Là sao? Tao cần câu trả lời chính xác."

Mark híp mắt đe dọa làm gáy anh chảy cả mồ hôi hột.

"Nếu giờ tao bảo không thì chắc chắn sẽ là nói dối rồi. Cậu ấy trông ngon lành cỡ đó cơ mà."

"Thôi câm mẹ mồm đi Kanaphan, rõ ràng là mày thích Khaotung Thanawat rồi. Với những người khác thì mày tán tỉnh rồi ngủ với người ta sau đó bẻ tim họ ra làm đôi. Với Khaotung thì mày vừa muốn ngủ với nó vừa muốn hôn nó vào buổi sáng cả hai thức dậy vừa muốn chăm lo yêu chiều nó vừa muốn nắm tay nó đi dạo phố-"

"Im mẹ mồm vào đi thằng quỷ!"

Mark thích thú hả họng cười khằng khặc khi nhìn thấy hai má của người bạn yêu quý của mình đã chuyển sang màu đỏ rực như tôm luộc một cách bất thường.

Đúng là không có cái ngu nào giống với cái ngu nào cả.

Lý do First hẹn gặp Mark chính xác là vì bản thân anh thật sự sắp phát điên rồi. Anh đã không có cơ hội gặp lại Khaotung kể từ sau khuya hôm đó đến nay vì cả hai người đều quá bận rộn. Và mấy ngày này anh vẫn đang cố gắng để tìm hiểu mớ cảm xúc rối bời của chính mình, và đó chính xác là lý do tại sao First lại kể cho Mark nghe về mọi chuyện, anh rất cần một lời khuyên mang tính khách quan.

Và mặc dù ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng Mark đã đúng. Anh không muốn mình sẽ ngủ với Khaotung rồi giả vờ như họ không hề quen biết nhau như cách anh thường làm với những người khác, nhưng kì lạ là chính bản thân anh cũng không hề muốn chấp nhận việc mình thật sự đang có tình cảm với một ai đó.

Lần cuối First cảm thấy mâu thuẫn như vậy là bao giờ nhỉ?

"Mày đừng nghĩ nhiều vậy. Cảm thấy khó chấp nhận là chuyện thường mà."

Mark hít mũi an ủi ngay khi nhận thấy sự hoảng loạn đấu đá trong nội tâm của bạn mình.

"Mày cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên thôi. Tán tỉnh qua lại một chút, thử xem Khaotung phản ứng thế nào."

"Ừm..."

First gật đầu, tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, ly latte tan đá nhạt nhẽo vẫn nằm nguyên ở ngay đó cho đến lúc cả hai rời đi.
  

Chậm rãi rảo bước đến thư viện sau khi đã trút gần hết mọi sầu lo, cũng không hiểu là may mắn hay xui xẻo, nhưng First lại một lần nữa vô tình bắt gặp Khaotung đi cùng với em gái về hướng ngược lại với mình.

Thật ra anh đã định sẽ vờ như không nhìn thấy họ và quẹo thẳng về ký túc xá như một kẻ hèn nhát, anh thật sự chưa sẵn sàng để gặp cậu lúc này. Nhưng tất nhiên, Mark với tư cách bạn thân đã đi trước một bước và kéo First phóng thẳng về phía của hai người họ. Đúng là không gì đau bằng cảm giác bị đâm sau lưng bởi người mà mình tin tưởng nhất cả.

"Khaotung đang chào mày kìa thằng buê đuê thất bại."

First lẩm bẩm chửi thề khi nghe thấy lời trêu chọc không thể xúc phạm hơn được nữa của Mark, thầm tự hứa với lòng là anh sẽ vặn cổ thằng bạn duy nhất của mình vào một ngày không xa nào đó, boy phố Bangkok dám nói là dám làm.

Lấy lại tinh thần và nở một nụ cười chuyên nghiệp về phía hai anh em Khaotung, First không nhịn được âm thầm đánh giá em gái của cậu. Trông cô khá cao nhưng khi đứng cạnh vẫn thấp hơn anh trai cô một chút, quần áo vừa gọn gàng vừa phong cách, tuy nhiên vẻ mặt nghiêm túc của cô gái thật sự làm anh cảm thấy lo sợ.

"Chào cậu!"

Mark hào hứng vẫy tay trong khi First chỉ nhướn mày nói "xin chào" bằng khẩu hình với Khaotung.

Cậu mỉm cười ra hiệu gì đó với Tonkhao, cô gái thả lỏng cơ mặt rồi tiến đến bắt chuyện với Mark trước.

"Chào anh ạ, anh học cùng trường trung học với P'Khao phải không?"

"À, ừ, đ- đúng vậy, bọn anh học cùng trường nhưng khác lớp."

Mark lắp bắp lấm lét liếc nhìn qua người bên cạnh trong khi ánh mắt sắc lẹm như phóng lợn của Tonkhao ngay sau đó cũng dán lên người First.

"P'First ạ, em đã nghe P'Khao kể về anh rồi."

Khuôn mặt của cô nàng có vẻ dửng dưng, nhưng First thì không chắc liệu lời nói của cô có ý "hai anh trông hợp nhau lắm" hay là "tránh xa anh tôi ra nếu không tôi sẽ xiên anh bằng phóng lợn" nữa.

Không còn cách nào khác, anh vờ bình tĩnh mỉm cười lại để chào lại Tonkhao.

"Xin chào. Rất vui được gặp em."

Khaotung ngược lại trông cực kỳ thích thú với toàn bộ cuộc trao đổi, nhưng riêng First lại thấy có vẻ như cậu đang thích thú với nỗi đau khổ của anh thì đúng hơn.

Cậu lại mỉm cười ra hiệu với em gái, và khá rõ ràng là họ đã giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ ký hiệu từ lâu rồi, Tonkhao thậm chí không cần tập trung quá nhiều vào đôi tay của anh trai mình, cô gần như biết rõ Khaotung muốn nói gì trước khi cậu kịp hoàn thành các động tác tay rắc rối ấy.

"Hai anh đi đâu thế ạ?"

Không lỡ một giây nào, Mark nhanh nhảu nháy mắt với người đối diện, hoàn toàn không cho First cơ hội để bịt mồm mình lại.

"Bọn anh đến thư viện để ôn bài, Khaotung có muốn đi cùng không?"

Anh trợn mắt nhìn qua bạn mình. Cái quái gì vậy Mark Pakin? Lẽ ra anh mới nên là người mời Khaotung đi cùng mới đúng, Mark thậm chí còn không phải là bạn của cậu nữa, nó lấy tư cách gì để cướp đi khoảnh khắc quan trọng trong mối quan hệ của anh và cậu vậy?

Nhưng không như những gì đã dự đoán, Khaotung nhẹ nhàng lắc đầu và quay qua bĩu môi với Tonkhao.

"Em sắp phải về nhà rồi nên giờ em và P'Khao sẽ đi ăn cùng nhau."

Cô gái nhún vai giải thích.

"Vậy ngày mai thì sao?"

Không cần suy nghĩ nhiều thêm, First gấp gáp bắt lấy ánh mắt của Khaotung rồi cẩn thận hỏi cậu thật khẽ.

Tonkhao nghiêm túc nhìn anh trai mình và sẵn sàng để phiên dịch như bình thường, nhưng ở bên này First cũng đã ngay lập tức nhận ra ý nghĩa của những cử chỉ tay của cậu.

"P'Khao nói-"

"Rằng cậu ấy sẽ nhắn tin cho anh sau. Anh hiểu rồi cảm ơn em nhé."

Khaotung mỉm cười nháy mắt với anh một cách đầy tự hào, và First có lẽ sẽ ngay lập tức hét lên sung sướng nếu không có hai cái bóng đèn sáng trưng đứng ngay đó cùng họ. Anh khoanh tay và nhìn chằm chằm vào cậu trai đáng yêu trước mặt, gần như chỉ tập trung quan sát mỗi cậu mà thôi, không cần nói gì thêm nữa.
   

Sau khi thân thiện trao cho nhau câu chào tạm biệt, Mark kéo tay First phi thẳng về hướng thư viện, nó cẩn thận kiểm tra để chắc chắn rằng hai anh em nhà nọ đã đi khỏi phạm vi có thể nghe được cuộc trò chuyện, rồi bắt đầu thích thú đấm đấm vào ngực anh như thể vừa được chứng kiến cảnh tượng gì đó thú vị lắm vậy.

"Tao nghĩ mày đã gây được ấn tượng khá tốt với em gái của người yêu tương lai mày rồi đó Kanaphan ạ."

Chậc, lâu lâu thằng này cũng nói được một câu ra hồn đấy chứ.

    

   

   
  

_____________

    
   
  

  

  

Đúng như lời hứa, Khaotung đã nhắn tin cho anh vào tối đó.

Lúc còn ở thư viện, sau một trận hăm dọa hù đánh thì Mark đã chịu chia sẻ cho First nghe vài điều về Khaotung và chuyện về những năm tháng trung học của họ.

Tất cả bắt đầu bằng lời cảm thán về Tonkhao, Mark nói rằng ngày trước một số bạn học cũ của họ thực sự rất sợ cô nàng. Nơi họ ở là một thị trấn nhỏ, và mặc dù mọi người đều quen biết nhau nhưng những đứa trẻ trung học vẫn luôn là những sinh vật vô cùng xấu tính. Một số đứa trẻ không biết suy nghĩ đã liên tục trêu chọc Khaotung vì sự khác biệt của cậu, thậm chí có đứa còn tìm cách giấu máy trợ thính của cậu bé tội nghiệp, cho đến khi Tonkhao quyết định ghé qua lớp để hỏi thăm họ.

Đã có rất nhiều lời đồn, nào là cô em gái của thằng nhóc khiếm thính đó đã nhét phấn viết bảng vào mũi kẻ bắt nạt anh trai cô, nào là cô nàng đã đánh vỡ xương hàm của thằng giấu máy trợ thính của anh mình bằng một chiếc thước kẻ ba mươi centimet. Nhưng đến cuối cùng thật ra không ai biết chi tiết chính xác những gì cô nàng đã làm cả, chỉ là việc bắt nạt sau đó cũng đã hoàn toàn chấm dứt.

Mặc dù vậy Khaotung thật sự vẫn không có nhiều bạn bè, vì thứ nhất, mọi người sợ em gái của cậu, và thứ hai, họ không muốn tốn quá nhiều thời gian để tìm cách giao tiếp với cậu. Ngoại lệ duy nhất là Earth và hai người nào đó mà anh không biết mặt.

Câu chuyện không đầu không đuôi đó thật sự đã khiến First Kanaphan sôi máu. Nghĩ đến việc em bé Khaotung thời trung học đã bị đối xử tồi tệ như vậy nhưng lại không có ai bên cạnh để chia sẻ. Việc này cũng phần nào giải thích được lý do Tonkhao lại tỏ ra đề phòng đến vậy với một người đang "mập mờ" với anh trai của cô.

First thở dài kiểm tra tin nhắn sau khi đã nhảy lên giường, có vẻ như giờ đây việc này đã trở thành thói quen hàng đêm của anh vậy.

   
khaotungg

Cậu có thấy Tonkhao đáng sợ không?

  
first.kp

Cũng tàm tạm

Miễn là em ấy không có phóng lợn trong tay thì vẫn ổn

Tớ không đấu lại vũ khí đâu
  

khaotungg

Phóng lợn gì chứ?

Cậu nghĩ em tớ bạo lực thế à?

  

first.kp

Thì tớ chỉ nói vậy thôi

Cậu cầm phóng lợn chắc là sẽ đáng yêu đấy nhưng em cậu thì không

  
khaotungg

5555555
  
  
First cười khúc khích quẫy đạp hai chân lên giường vì phấn khích trong lúc chờ đợi thông báo "đang nhập" của Khaotung, và cũng rất may là Pepper hôm nay lại không có ở phòng để chứng kiến cảnh tượng nhục nhã này.
  
  
khaotungg

Thế ngày mai cậu có đến thư viện không?

  
first.kp

Có chứ, khoảng 4 giờ chiều

Cậu có đến không?
  
 
khaotungg

Cậu đi cùng Mark hả?

  
first.kp

Chắc là không

Sao vậy?

  
Lần này Khaotung mất khá nhiều thời gian để trả lời lại, điều cậu thường làm mỗi khi cả hai nói về một chủ đề nghiêm túc, hoặc là khi cậu không biết nên diễn đạt điều mình muốn nói như thế nào.
   

khaotungg

Tớ định hỏi cậu về bài tập

Mai cậu đến giúp tớ được không?

   
first.kp

Ở phòng của cậu? 

  
khaotungg

Ừm...

  
first.kp

Tất nhiên là được rồi

Hẹn cậu ngày mai nhé!

   
Khi nhấn gửi tin nhắn thản nhiên nhạt nhẽo đó, First hoàn toàn nhận thức được tâm trí mình đang tự động suy diễn đến tất cả các tình huống có thể xảy ra vào ngày mai, theo một hướng tồi tệ nhất.

Lạy Chúa trên cao làm thế nào mà anh có thể bình tĩnh mặt đối mặt chỉ hai người với Khaotung Thanawat trong căn phòng đó được đây?

First thở dài nhắm mắt lại, cố ép bản thân đi ngủ dù cho tất cả những gì anh có thể nhìn thấy được bây giờ là đôi mắt nai to tròn của Khaotung lúc nhìn anh, đôi môi mềm mại của cậu và cách cơ thể của cậu vừa khít một cách hoàn hảo với anh khi hai người họ ôm nhau.

Hai điều có thể xảy ra vào ngày mai, hoặc là First sẽ không ôn vào đầu được thứ gì cả và ăn con điểm F cho bài kiểm tra vào kì này, hoặc là anh sẽ cư xử đúng với bản chất khốn nạn của mình, tự tay phá hỏng mối quan hệ đầu tiên mà anh đang cố gắng xây dựng.

...

Hay tông xe nhập viện để khỏi đi gặp Khaotung cũng là một cách hợp lý nhỉ?

   

  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net