33 ∵ Nhen nhói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là cuối tuần và mặc dù là SooJi đã nói muốn mỏi miệng rằng đột nhiên không thích đi nữa rồi, thế mà Jimin một mực coi như không nghe thấy cứ khăng khăng mới sáng sớm gọi điện không biết bao nhiêu cuộc cho cô luôn. Định gọi cháy máy nhau hay gì?

"Aizz điên mất, cái tên phiền phức này!" Chửi rủa mấy câu cuối cũng cũng miễn cưỡng thò tay ra khỏi chăn mò mẫm vị trí điện thoại chuẩn bị bắt máy.

"Muốn gì đây, đã bảo không đi rồi mà. Anh không hiểu hay là cố tình không hiểu?"

[Cái con nhỏ này nói gì mà lớn tiếng thế!]

Ủa? Không phải anh ta. Cái giọng này..... chết chết.

"Dạ, con nghe. Xin lỗi chú, con cứ tưởng..." là chú Jong, người đờn ông già đã cứu cô đồng thời kiêm luôn ổng chủ của cô.

[Tưởng cái đầu bay. Mau ra ngoài mở cửa đi, định ngủ tới trưa hả!!]

"Aaa~ hôm nay chủ nhật mà chú."

[Nhanh nhanh!]

Kết quả là người đờn ông này nhất quyết lôi cổ cô dậy. Mái tóc đã được cắt ngắn đi phần nào, mấy nếp xoăn sóng nhẹ vì vừa ngủ dậy mà loạn hết với nhau. Trang điểm cũng chưa =))) cứ thế mang theo style sleep kiểu bà thím ra mở cửa.

Đúng như mấy người đoán đó, SooJi quên béng đi cái tên kia hình như cũng ở bên ngoài. Thế nhưng cô nhớ ra thì cái cửa cũng mở ra rồi, sở dĩ chỉ có cô ngủ ở tiệm thôi chứ chú Jong thường là về nhà riêng cùng con gái.

Và thế là trừ chú Jong ra còn một nhân vật không thể quen mặt hơn xuất hiện sau cánh cửa. Không nói đến sự phiền phức của anh ta thì chúng ta nói về sự đẹp trai đi, mẹ ơi bình thường anh ta hay mặc áo phông quần jean mà nay mặc sơ mi trắng quần âu, đây thật sự là gu của cô đó nha.

"Ngẩn người cái gì, biết là cuối tuần còn không tranh thủ hưởng thụ."

Thật ra chú Jong cực kì quan tâm tới SooJi, thấy cô lần nào được nghỉ cũng chỉ quanh quẩn ở tiệm trà đi xa lắm cũng là tới mấy tiệm tạp hóa ngay đây. Hơn nữa dù ông có khuyên thế nào SooJi cũng không muốn tìm hiểu về thân phận của mình, cô nói sợ giống như phim truyền hình sau khi nhớ lại chỉ toàn là đau khổ.

"Xùy, con đang hưởng thụ đấy thôi. Chú xem, cái tên này đã đủ phiền rồi chú còn bắt chước hắn." SooJi lườm Jimin một cái.

"Cái con nhỏ đáng ghét này, thật muốn đáp xuống biển để bay trôi đi đâu thì trôi."

"Chú à~"

"Thôi đi, người ta cũng có lòng từ sáng sớm tới đón bay đi chơi thế mà cứ nằm đó ngủ. Bất lịch sự thế cơ chứ!!"

"Không sao, cháu có thể đợi được. Cả ngày cũng không thành vấn đề" Jimin khẽ cười, lời nói ra không quên dùng cả ánh mắt thể hiện, anh cũng đợi nửa năm rồi còn gì.

"Vậy anh cứ chờ cả đời đi, chờ tới già luôn."

"Được"

Đáng ghét. Biểu cảm này ngứa mắt không chịu được. Anh ta mặt dày quá vậy, y như vỏ trái đất ấy. (-.-) Nói rồi cô hậm hực mang cục tức nuốt lại quay lưng đi vào.

"SooJi! Không nghe lời đuổi về biển đấy!"

"Chú đuổi con cũng không đi đâu."

Chú Jong nghe SooJi đáp xong còn cười hề hề nói thêm với Jimin:

"Cậu thích nó hả? Yên tâm đi, con bé dễ cảm động lắm, xem phim tình cảm rất dễ khóc. Cậu cố gắng toàn tâm toàn ý nhiều vào là được."

Jimin im lặng đôi chút, ngẫm nghĩ lại đúng là bản thân thích cô ấy thật.

Trang điểm nhẹ nhàng, áo quần đơn giản và vì cô không cách nào từ chối nên phải cùng đi với Jimin.
Từ đây lên Seoul, họ phải ngồi xe bus 2 tiếng và đi tàu tốc hành hơn 1 tiếng nữa vì nơi này cách khá xa mấy khu đô thị và các thành phố lớn.

Trên tàu tốc hành.

"Anh ngồi xê ra chút." SooJi phát hiện càng ngày khoảng cách giữa cô và Jimin càng gần hơn, ban đầu vai còn không chạm tới, hiện tại vai cũng chạm chân cũng chạm luôn.

"Cô muốn ăn chút gì đó không?" Lảng tránh rất xuất sắc.

"Tôi nói anh ngồi xê ra."

"Đồ ăn trên tàu tốc hành không tệ đâu, nếu cô muốn ăn tôi sẽ trả tiền."

"Anh..." Vì cô ngồi phía trong gần cửa sổ nên đã dịch hết cỡ rồi muốn dồn vào nữa cũng không thể.

"Cô muốn ăn hay không?" Anh ghé sát bên tai cô.

"Đây là khuôn mặt thật của anh à. Cái trò gì biến thái vậy, đã bảo xê ra một chút rồi."

"Tiếc thật, có người ngồi phía ngoài rồi, không xê được."

SooJi nhìn cái vẻ giả bộ bất lực của Jimin mà chỉ lập tức muốn quay về biển (-.- hả?). Thế là cô quyết định không để ý tới anh nữa, muốn xê vào thế nào thì xê, ép chết cô luôn cũng được - chết rồi khỏi cần gặp lại nhau.

Nghĩ đến đây đầu cô nhức một hồi, từ 'chết' này tương đối kích thích, tuy nhiên chỉ một lát thôi liền bình thường trở lại.

Cứ loại tình trạng ngồi sát nhau thế này để đi hơn 3 tiếng lên Seoul thì điều gì đến cũng sẽ đến thôi =)))). Khi Jimin lay lay người SooJi thì cô mới mơ màng tỉnh dậy, cũng không biết mình ngủ đi từ lúc nào, không biết vì sao lại tựa vào vai của anh. Hơi ngại ngùng SooJi ngồi nghiêm chỉnh lại, lấy gương ra soi lại nhan sắc một chút sau đó nhìn theo hướng cửa ra tàu có anh đứng đợi liền mau chóng bước tới.

Rời khỏi ga tàu tốc hành thì đã chính thức bước vào địa phận Seoul xa hoa. Các tòa nhà cao chọc trời, sang trọng. Dòng người tấp nập và ồn ào, so với nơi chú Jong thì ở đây thú vị hơn. Không biết trước đây thế nào nhưng hiện tại có thể tính đây là lần đầu cô lên Seoul, mọi thứ trước đây đều nhạt nhòa nên thời điểm này cô thấy lạ với tất cả.

"Anh sẽ đưa tôi đi đâu?" Cô hỏi.

"Cô muốn đi đâu?" Anh hỏi ngược lại.

"Tôi chẳng biết gì ở đây cả."

"Huh? Thật sao?" Jimin bất giác cúi đầu sát lại mặt cô.

"Không hẳn, ngoài anh... tôi nghĩ vậy." Cô bối rối tránh người ra một chút để giữ khoảng cách.

"Hiện tại chưa tới lúc, tới Chicken đi!"

"Gà con?" SooJi cười tươi

"Đừng đáng yêu như vậy. Đi nào!" Và cô hoàn toàn ngơ ngác trước cái nắm tay kéo đi của anh.

Cho đến khi cả hai dừng lại trước một tiệm Coffee với những cánh cửa ra vào dán đầy những chú gà nhồi bông vàng chóe. Nhưng điều đó làm cửa tiệm nổi bật nhất dọc khu phố.
Khi Jimin kéo theo SooJi vào phía trong, ánh nhìn của cô tập trung ngay vào người đàn ông có mái tóc bạch kim đứng ở quầy thu ngân. Và đương nhiên anh ta không phải là ông chủ ở đây, ông chủ chắc hẳn là người đàn ông này, người đàn ông với mái tóc đen cùng thái độ niềm nở và khả năng nói chuyện liến thoắng ngay từ cái bắt gặp đầu tiên.

"Ôi, chú mày đã trở lại rồi đấy à. Cái thằng nhãi giàu có bày đặt làm thêm này, đừng nói chú mày tới là muốn xin làm thêm lần nữa đấy nhé! Anh mày không nhận đâu"

"Hyung đang nói câu chuyện khôi hài gì vậy? Em chỉ muốn đến thăm anh 1 tiếng thôi." Jimin chậm rãi trả lời, tay anh vẫn còn nắm lấy tay SooJi bởi vì cô không có phản ứng gì với cái nắm tay này... hoặc là cô không để ý... có lẽ.

"Tốt đấy. À Soyeon hả, nghe nói em đã trở về an toàn từ tay thần chết. Không biết anh đã tốn bao nhiêu nước mắt vì em đâu, anh thậm chí còn đóng cửa tiệm vì em suốt một tháng trời." SeokJin nắm lấy tay cô em gái yêu quý mà mình thường thiên vị, tuy những điều anh vừa nói có tí lố và hơi quá nhưng anh đã thực sự lo lắng cho Soyeon, cũng thực sự đóng cửa tiệm vì quá đau lòng... dù rằng thật ra anh chỉ đóng cửa hơn 2 tuần.

"Cảm ơn anh... nhưng em là SooJi, có thể em hơi giống người bạn đó của anh." Cô cứ liên tục phải giải thích điều này với nhiều người khi đi cùng Jimin.

"À, anh hiểu mà. Jimin đã nói cho anh nghe, em cần thời gian cho mọi chuyện trong quá khứ vì thế nếu cần anh giúp hãy cứ Call cho anh, thế nhé." SeokJin nháy mắt với cô nhân tiện anh kéo người đàn ông tóc bạch kim đứng kế quay ra giới thiệu thêm. "Còn nữa đây là Yoongi, bạn tốt kiêm nhà tài trợ chính của anh, cậu ấy khá tốt tính đấy."

Và lúc người đàn ông đó đối diện với cô một tia sáng xẹt qua não bộ và đánh tỉnh một vài hình ảnh quen thuộc tốt đẹp nào đó. Trong những hình ảnh rời rạc có vẻ như cô từng có chung một chuyến đi tới Suwon với người đàn ông tóc bạch kim này, là tiền bối khóa trên hay học trưởng khoa nhân văn gì đó... toàn bộ những gì cô hình dung được qua đoạn hình ảnh xẹt qua nhanh chóng ban nãy.

Yoongi giống như sững sờ và vài tia áy náy khi ánh mắt hai người chạm nhau. Anh cũng biết Soyeon chẳng có ấn tượng tốt gì với mình nữa đâu nhưng anh vẫn nắm chặt lòng bàn tay, cảm thấy may mắn thì Seyeon còn sống và khỏe mạnh, anh nói, giọng khá nhỏ.

"Xin lỗi em nhiều, Soyeon. Nếu em nhớ ra gì đó... tôi rất muốn xin lỗi."

___________________________________


.
Thanks all my readers
Love you. 💜🙆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net