ii.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bốn giờ ba lăm phút sáng.

eunsang khẽ rên lên sau khi nhìn thấy con số hiện lên trên đồng hồ điện thoại. bây giờ vẫn còn quá sớm để thức dậy và chuẩn bị đến trường vậy mà cái bụng đói meo cứ liên tục khiến cậu giật mình mỗi năm phút. cậu dồn chăn thành một khối trên bụng rồi ôm siết lấy nó, lăn trái lăn phải cố chìm vào giấc ngủ lần nữa nhưng cảm giác cồn cào ở dạ dày không cho phép. phải rồi, thường thì buổi khuya sau giờ làm cậu sẽ ăn chút gì đó hoặc uống một cốc sữa rồi mới đi ngủ nhưng hôm qua việc vận chuyển cái xác đang nằm ngoài phòng khách đã lấy hết sức lực của eunsang nên cậu chẳng màng gì đến chuyện ăn uống nữa, để bụng rỗng đi ngủ luôn.
mình có nên ra đó tìm gì ăn không nhỉ? chắc chắn trong tủ lạnh vẫn còn vài thứ nấu sẵn của mẹ, mình cũng vừa đi siêu thị hai ngày trước...urgh nhưng mà lười quá đi.
eunsang lại lăn thêm vài vòng nữa trên giường, trùm chăn lên tai làm như việc đó sẽ ngăn cậu nghe được tiếng bụng mình đang biểu tình rồi hít thở sâu mấy lần để bình tĩnh lại trước cơn đói. hồi bé sau giờ ở lớp giữ trẻ mà mẹ lee vẫn chưa nấu cơm tối xong thì bà thường hay bảo cậu hít thở và bình tĩnh chờ đợi được ăn, mong rằng lúc này nó sẽ hữu ích. nhưng càng hít vào thì eunsang lại càng thấy có gì đó không đúng. sao cậu lại ngửi thấy mùi canh đậu tương nhỉ? là đói quá nên sinh ra ảo giác rồi sao? eunsang sụt sịt cái mũi vài lần nữa và hương thơm ngào ngạt chẳng khác những bữa cơm của mẹ khiến cậu bừng tỉnh.
.
và bây giờ cậu đang đứng đây, trước cửa phòng ngủ của mình, thẫn thờ nhìn bóng áo sơ mi đang bận rộn với căn bếp tỏa đầy mùi thơm thức ăn. ghế sofa ngoài phòng khách trống trơn, vậy thì người đang đứng trong bếp kia chắc chắn là cái xác hôm qua eunsang đã mang về nhà.

'xin...xin chào?' eunsang gọi khẽ.

'oh, chào buổi sáng, dù bây giờ vẫn còn hơi sớm.' anh ấy quay lại nhìn cậu và nở một nụ cười lịch sự, không quá lạnh nhạt nhưng cũng không niềm nở, quả là tác phong của những người làm ngành luật.

'xin lỗi vì đã nấu ăn mà chưa được sự cho phép của cậu, chỉ là tôi nghĩ mình nên làm gì đó để đáp lại việc cậu đã giúp tôi. mà tôi thì chỉ giỏi mỗi việc này thôi.'

'anh không có mệnh hệ gì đã là sự trả ơn lớn nhất đối với em rồi đấy.'

'cậu muốn ăn ngay bây giờ không? tôi nấu cũng sắp xong rồi.'

'dạ có chứ, em đang đói lắm lắm luôn.'

anh không đáp, chỉ gật gù rồi nếm lại nồi canh tương lần cuối, xong xuôi thì tắt bếp và mang thức ăn ra bàn.
eunsang đã ngồi đó từ bao giờ với hai chén cơm được xới đầy và hai bộ thìa đũa, ngoan ngoãn khoanh tay chờ đợi như một đứa trẻ. hình ảnh đáng yêu ấy khiến má anh nóng ran và khóe môi bất giác cong lên.

'em sẽ ăn thật ngon miệng.'

eunsang nói rồi thử thìa canh đầu tiên và lập tức xuýt xoa, một phần vì nó vẫn còn nóng và một phần vì cảm giác thỏa mãn. đã ba năm rồi từ khi cậu lên đại học và dọn ra ở riêng, cậu nhớ cảm giác được ăn cơm nhà đến phát điên lên được. dù rằng thỉnh thoảng mẹ lee vẫn đến mang đồ ăn và nấu cho eunsang một bữa mà đến tận hôm sau cậu vẫn thấy no nhưng như thế chưa đủ, cậu chán ngấy mấy thứ đóng hộp và lúc nào cũng mong ngóng hương vị ở nhà thôi. và đây chính là thứ eunsang cần.
.
vừa định ngẩng đầu khen ngợi tài nghệ nấu nướng của người kia thì eunsang đã thấy anh ngồi cửa nhà mang giày, áo khoác được vắt trên cánh tay như sẵn sàng để đi. anh ấy luôn gấp gáp như thế sao?

'anh định đi luôn à?'

'ừ tôi nghĩ mình nên về nhà thay quần áo và trở lại công ty hoàn tất công việc.'

'vẫn còn sớm mà anh ở lại ăn cơm với em đi, một mình em cũng không ăn hết.'

'tôi thật sự có rất nhiều việc phải là..."

'chỉ một chút thôi mà?'

eunsang thấy anh ngắc ngứa(*) như định tiếp tục từ chối nhưng sau đó lại thôi, anh thở ra một hơi dài rồi cởi chiếc giày mình vừa mang, thả áo khoác lên lưng ghế và ngồi xuống đối diện cậu. thật ra lúc đó anh chẳng có ý định ở lại để ăn sáng nhưng đôi mắt cún lấp lánh của cậu lại khiến anh không thể lắc đầu được, điều đó thì mãi sau này eunsang mới biết.

'em tên là lee eunsang, sinh viên năm ba ngành thiết kế nội thất.'

'kim yohan, luật sư công ty parfait(*).'

'em vẫn luôn rất ngưỡng mộ những người làm ngành luật đó. cảm giác khi nhìn thấy họ mặc vest và đại diện cho pháp luật, mạnh mẽ bảo vệ cho thân chủ của mình thật ngầu hết biết.'

'thật ra tôi cũng bắt đầu công việc chưa lâu, chỉ mới được nhận một số vụ án nhỏ và làm phụ tá sắp xếp hồ sơ cho cấp trên thôi.'

'bất cứ điều gì cũng cần có thời gian mà, một công ty lớn như parfait chắc chắn sẽ không chọn bừa bất cứ ai đâu đúng chứ? còn em đã học năm ba rồi vẫn cảm thấy mình chẳng vẽ được cái gì ra hồn hết, không biết sau này có công ty nào nhận em không nữa.'
eunsang nhún vai đầy chán nản, môi hơi bĩu ra, tay cầm đũa cũng ngưng gắp đồ ăn mà bắt đầu đùa lung tung cơm trong chén. quả nhiên nhắc đến chuyện học hành thì mất hứng hẳn.
.
'cậu đừng lo, lúc bằng tuổi cậu tôi cũng có suy nghĩ như thế. rồi cơ hội sẽ đến lúc cậu không ngờ nhất.'

yohan vừa nói vừa gắp vào chén cậu một miếng trứng cuộn mình chiên lúc nãy, hành động tuy ân cần nhưng tông giọng vẫn không ngọt không nhạt.

'giờ nhiệm vụ của cậu là học hành thật tốt và ăn uống cho mau lớn đã.'

'chẳng phải em hơi quá tuổi để được nghe câu này rồi sao?'

'cậu vẫn còn đi học mà. với lại eunsang à, tôi đã gần ba mươi rồi, những người ở tuổi cậu đối với tôi đều là trẻ con cả.'

eunsang nghe thế thì phụt cười, anh chợt nhận ra mình đang tự chế giễu tuổi tác của bản thân nên cũng không khỏi cười theo, nhưng là nụ cười có chút bất lực. vốn ở công ty anh gần như là người trẻ nhất nên chẳng để ý chuyện tuổi tác của mình, vậy mà mới quay đi quay lại mấy năm đã gần ba mươi rồi. gần ba mươi mà công danh sự nghiệp vẫn chưa đến đâu, vẫn không nhà cửa đàng hoàng, vẫn chưa một mối tình vắt vai.
bọn họ tán gẫu thêm về một số chuyện ở trường học, ở công ty và chuyện gia đình. hóa ra yohan là người busan(*) nhưng đã dọn vào sống một mình ở trung tâm seoul từ lúc vào đại học, mẹ anh ở busan có một quán cơm nhỏ nên chẳng trách tài năng nấu nướng của yohan không tầm thường chút nào. nói chuyện phiếm kèm thêm thức ăn ngon khiến không khí giữa hai người cũng trở nên thoải mái hơn, eunsang muốn mở lời hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm qua khiến anh bất tỉnh giữa con đường vắng như thế? đầu cậu vẽ ra hàng ngàn những tình huống gay cấn trong phim truyền hình dài tập với nhân vật chính là một luật sư dũng cảm - ở đây là yohan - vì bảo vệ lẽ phải mà dấn thân vào hiểm nguy, bị kẻ xấu bắt cóc để đe dọa và ngăn cản công việc điều tra của anh.
cậu tò mò nhưng lại chẳng dám hỏi vì cậu biết bọn họ chỉ mới quen biết vài giờ đồng hồ trước, có thể câu trả lời sẽ liên quan đến bí mật nghề nghiệp của anh hoặc là vấn đề khiến anh không thoải mái. nhưng câu chuyện mà eunsang tự thêu dệt lên khiến hình ảnh yohan trong mắt cậu càng ngầu và đáng ngưỡng mộ hơn, ánh mắt cậu như lấp lánh mỗi khi nghe anh nhắc đến các vụ án.
cũng không dễ để tìm được người chịu lắng nghe về những câu chuyện nhàm chán, khô cứng trong công việc của mình nên sự hào hứng của cậu khiến yohan càng nói càng ra chuyện, bàn ăn vốn có chút ngượng ngùng bỗng chốc trở nên thật sôi nổi.

'cảm ơn anh vì bữa ăn, lâu lắm em mới được ăn cơm nhà ngon thế này.'

'phải cảm ơn cậu vì đã giúp tôi đêm qua chứ, một bữa cơm đâu có là gì. nói chuyện với cậu rất vui, mong rằng chúng ta sẽ có dịp gặp lại.'

'anh với em sẽ gặp lại nhau sớm thôi em chắc chắn đấy.'

yohan khẽ nhíu mày tỏ vẻ hoài nghi và khựng lại trong lúc đang mặc áo khoác của mình trước cái nháy mắt đầy ẩn ý của eunsang.

'đừng nhìn em như thế chứ em không phải là kẻ xấu theo dõi anh đâu. Không phải anh đang vội sao? mau đi đi.'

anh vẫn nhìn cậu thêm một chút nữa như muốn tra hỏi cho rõ nhưng tất cả những gì anh nhận được chỉ có nụ cười sáng ngời vô hại. yohan lại thở ra một hơi dài, cảm ơn lần nữa rồi nhanh chóng rời đi, còn eunsang vẫn đứng lại nhìn theo mãi đến khi bóng anh khuất sau ngã rẽ ra thang máy.

__________________________________
(*) busan: tại mình muốn hai người đến thừ hai nới khác nhau nên ở đây yohan sẽ lag người con trai busan và eunsang là trai seoul chính gốc nhé =))))

(*) ngắc ngứa: kiểu như là khó chịu nhưng vẫn muốn làm á :)) mình nghe mẹ mình nói vậy

(*)parfait: hoàn hảo á

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net