◊ 𝐩𝐫𝐨𝐥𝐨𝐠𝐮𝐞 我 '𝐞𝐠𝐨' ◊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




.0.

Giống như bao bạn đồng trang lứa khác, Hoseok nhiều năm về trước là một kẻ đầy mộng mơ trong hành trình đi tìm bản ngã của chính mình.

"Lầm lì và cứng đầu". Đó là suy nghĩ của người ngoài khi dùng cảm quan cá nhân đánh giá con người cậu. Ừ thì Hoseok chưa bao giờ phủ nhận điều đó (nó như thể đã ngấm vào máu thịt vậy), nhưng không có nghĩa là lí trí và cảm xúc của cậu sẽ bị lung lay bởi mấy định kiến một chiều ấy. Chúng cũng như mấy bài giảng về nghiên cứu xã hội, không lọt vào tai cậu được chút nào.

Vì Hoseok tôn thờ cái "tôi" cá nhân và sự tự do.
Tức là, sống cho bản thân mình.

Hoseok của những năm cuối cấp đã từng dõng dạc đứng trước cả gia đình tuyên bố sẽ ra ở riêng khi lên đại học. Trái với suy nghĩ của cậu, bố mẹ không hề phản đối chuyện này (điều đó quả có khiến cậu cảm thấy hơi hụt hẫng tí xíu), ngược lại còn vô cùng ủng hộ quyết định ấy. Dù vậy, nơi đáy mắt hai người vẫn mang đầy ý bông đùa và chẳng mấy tin tưởng, rằng con trai mình sẽ sớm quay trở về sau ba tháng không trả nổi tiền thuê nhà. Hoseok nhận ra điều đó chứ, phải rồi, nó rõ ràng thế kia mà. Tất nhiên, với tâm lý hiếu thắng, trẻ con của những đứa nhóc "cận trưởng thành", cậu không cho phép mình dửng dưng trước thái độ đó của bố mẹ.

Thế là Hoseok dọn ra ở riêng thật. (Đúng hơn là cậu bị đá khỏi nhà sau khi đăng kí vào học viện nghệ thuật Seoul chứ không phải là khoa kinh tế của một trường đại học nào đó mà cậu còn chẳng nhớ tên. Hoseok học hành cũng chẳng tệ chút nào, nhưng cậu chỉ thích làm những gì mình muốn). Cậu biết thừa chuyện ở riêng làm sao có thể kinh khủng bằng việc cậu lén cả nhà đăng kí theo nguyện vọng của cậu được, nên Hoseok đã chuẩn bị hết cả trước những trận đòn roi và cơn thịnh nộ của mọi người trong gia đình. Cậu còn chẳng thèm hỏi bố mẹ về chuyện này (có hỏi thì cũng sẽ nhận được cái lắc đầu phản đối thôi, nhưng hơn hết là cậu muốn thấy vẻ mặt đắc ý của họ trước ngày thi vì chắc mẩm rằng con trai lớn sẽ đỗ trường họ muốn). Cứ việc nói cậu ích kỉ đi, vì có ai dám phủ nhận đâu nào. Thậm chí còn đầy người ngoài kia ủng hộ con đường cậu đã chọn cơ mà.
Vì chỉ cậu mới hiểu rõ cậu nên làm gì.

Bạn bè hỏi Hoseok đã sống như thế nào mà không có trợ cấp từ bố mẹ trong suốt những năm học đại học ư? Vì Hoseok không phải con nhà giàu,cũng chẳng gia giáo gì cho cam, nên là cậu chẳng ngại việc chi cả. Bồi bàn quán café, nhân viên rạp phim hay đi diễn thuê ở các câu lạc bộ nhảy, chưa việc gì mà cậu chưa từng làm. Cuộc sống tự lập vốn dĩ vô cùng khó khăn, cậu biết chứ, nhưng cậu muốn thử. Chỉ một lần thôi.

Trụ được đến tận bây giờ, Hoseok hẳn là quá kiên cường. (Đấy là suy nghĩ của ai chứ với Jimin - bạn cùng phòng trọ của cậu thì sai hết sức, vì Hoseok hyung có mất mấy đâu cơ chứ). Tiền thuê nhà,chi phí sinh hoạt nhờ có cậu em này mà bớt đi được một nửa. Cậu nhận được học bổng do năng lực của mình nên chẳng mất đồng nào tiền học cả, lại còn nhận được trợ cấp hàng tháng và ánh mắt ngưỡng mộ từ các bạn học. Thành ra là sau khi tốt nghiệp, trong khi các bạn (bao gồm Jimin, chắc chắn rồi) lao vào tìm kiếm đăng kí thử việc hay tham gia audition, thì Hoseok sẽ tiết kiệm được một khoản kha khá.
Đủ để mở một studio nho nhỏ.
Nhưng không đủ để Hoseok theo đuổi đam mê.


Những ca từ đẹp đẽ của bản nhạc Hoseok yêu thích nhảy múa trong đầu cậu, những ngón chân không chịu đứng yên trên sàn diễn, đôi giày Balenciaga mới tinh mà cậu đã trân trọng biết bao nhiêu để chuẩn bị cho màn debut của mình, và cả niềm đam mê cháy bỏng với sân khấu có thể nhìn thấu qua đôi mắt màu nâu sẫm của cậu nữa. Chúng đang phải gồng mình chống lại với một bản nhạc lộn xộn không đầu không đuôi, những ngón chân sưng tấy và phồng rộp do tập luyện quá sức; chấn thương dây chằng, bả vai, đầu gối hay mắt cá chân thường như cơm bữa; đôi Vans hở mép đã sờn cũ cũng như ánh mắt đầy mệt mỏi của Hoseok sau mỗi buổi tập. Điều đó gặm nhấm tinh thần cậu từng chút một, vo vụn những ước mơ của chàng trai trẻ còn chưa đi hết một phần ba đời người và thủ thỉ những suy nghĩ điên rồ bên tai cậu mỗi đêm, rằng Jung Hoseok này chỉ là kẻ thất bại, còn Jung Hoseok kia - người mà cả xã hội công nhận mới chính là thứ cậu cần tìm kiếm.



"Khó đấy". Câu nói của vị bác sĩ khiến tim cậu hẫng đi một nhịp. "Từ bỏ công việc này đi, hoặc là sức khoẻ của cháu sẽ bị ảnh hưởng không ít."

Hoseok vò nát đơn khám rồi vứt nó vào thùng rác. Lần đầu tiên, người như cậu lại bật khóc.


Jimin khuyên cậu nên nghĩ cho bản thân. Cả Taehyung - em trai cậu, Namjoon và Seokjin hyung cũng thế. Hoseok gọi điện cho mẹ, và hẳn rồi, mẹ mắng và đòi cậu về bằng được.

"Mẹ sẽ lo hết, sẽ tìm một công việc tốt cho con. Suy nghĩ lại đi Hoseok à."

"Không, mẹ ạ. Con đã nói rồi mà. Đây là cuộc sống mà con chọn. Con sẽ có trách nhiệm với bản thân mình."

Dù thật ra thì Hoseok cũng chẳng biết phải bắt đầu lại từ đâu.






0:00.(zero o' clock)

Hoseok tỉnh dậy sau hơn một giờ chợp mắt. Như một thói quen mới hình thành vậy, đêm nào cậu cũng mất ngủ, và Jimin đã càu nhàu gần như mỗi ngày về việc đó. Xỏ chân vào đôi dép bông, cậu chầm chậm bước ra phòng khách. Phần là vì cậu không muốn Jimin tỉnh giấc (hôm nay hẳn là một ngày mệt mỏi với nhóc ấy, cậu đoán thế sau khi nghe thấy tiếng thở dài não nề của em). Phần là cơn đau nơi đầu gối của Hoseok không cho phép cậu cử động mạnh. Nhìn đôi chân của mình, cậu hận không thể đánh gẫy nó ngay lập tức.

"Nghỉ tập cả tuần rồi đấy chú em. Và nếu không diễn nữa thì xin nghỉ để anh tìm người khác." Hoseok bỗng nhớ tới lời đe dọa của quản lí Neuron. Quên mất, người tài như cậu cũng đâu thiếu. Có khi cậu nên bỏ thật.


"Tất cả rồi sẽ ổn thôi." Ý nghĩ ấy vội lướt qua đầu Hoseok khiến cậu không nhịn được mà bật cười chua xót. Đó là câu an ủi tệ nhất cậu từng khuyên Taehyung khi thằng bé nằm viện, và giờ thì nó lại dành cho chính cậu.

Hoseok ngắm nhìn khuôn mặt hốc hác của mình lần cuối cùng trong gương, và cậu quyết định sẽ quay trở lại giường, dù chắc chắn rằng cậu chẳng thể ngủ thêm được giây nào nữa.






Nhầm rồi, nhầm to.
Hoseok cứng đầu nào có từ bỏ đam mê của mình chứ.

Cậu chỉ đang nghĩ là, mai sẽ ăn gì trước khi tới trường thôi.
"Chắc chắn là sandwich cá ngừ rồi. Jimin chỉ biết làm món đó, còn mình thì hay dậy muộn".

Hoseok lại mỉm cười.
Nụ cười đẹp nhất trong những ngày vừa qua.






  




.

Thực tế cho thấy, Hoseok chưa bao giờ là kẻ thua cuộc trong ván cờ của đời mình.

———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net