Bachchimai
Viễn chi mai

Viễn chi mai

116 0 2

Văn án: Tiếng đàn giữa không trung... Phát ra từ tâm, hay từ nỗi uất hận ngàn năm trở về... Một vụ nổ súng thương tâm... Xác thân ở đây, nhưng chẳng phải linh hồn đã rời đi. Là cái chết không phải sao? "Ngươi chưa chết." "Tôi đang ở đâu?" "Có muốn biết được kiếp trước của ngươi hay không?" "Ông là ai?" Khói lửa đã hiện ra trước mắt, hàng vạn con người đang tung hô vạn tuế. Nhân ảnh áo mão kiếm sắt, đẹp tựa như tranh bước ra, nhưng hà cớ nào lại giống mình thế. "Chính là kiếp trước của ngươi. Hãy tự đi tìm câu trả lời cho những nhân duyên ở hiện tại của mình." "Cái chết không quan trọng, đời này kiếp này ta chỉ muốn có được đệ..." Giữa muôn vàn hoa mai tả tơi hao gầy, những thân cành khẳng khiu trụi lá. Là mùa đông tàn tạ buốt giá, hay mùa xuân đã sớm héo rũ tàn phai? Con người ấy chính là ai. Trong bóng ảnh trắng thuần khiết, lệ đã tuôn rơi, buông cùng phong vũ hóa cùng bóng mai. Tiếng đàn ấy lại vang lên. Vang lên cùng cung bậc đau thương uất hận, nguyệt rũ ánh tà dương. Màu đỏ tựa máu bao trùm lấy nhân ảnh ấy... Không... Không... Thoáng chốc tất cả chỉ là ảo mộng. Tình yêu? Có phải là điều mà ta muốn tìm kiếm... "Phong vũ cuồng phong hoa tả tơi Huyết lệ tương phòng đâu thảnh thơi Đời này nguyện tận cùng chi viễn Nhất mực nghênh hoa thưởng nguyệt hàn..."…