Chanh_AliceChanh
KHÔNG PHẢI ĐÃ ĐI MẤT RỒI SAO

KHÔNG PHẢI ĐÃ ĐI MẤT RỒI SAO

1 0 1

Kể từ lâu đã chẳng còn ai thấy cậu cười vui vẻ nữa.Nhớ lại ngày xưa ấy, cậu là một cậu bé hiếu động, vui vẻ. Không ai thấy cậu buồn bao giờ. Nhưng một bi kịch đã ập đến gia đình cậu, một tên tử tù do bố cậu- một người cảnh sát gương mẫu tận tay bắt đã vượt ngục, lao vào nhà sát hại cả gia đình cậu. Lúc đó, cậu đang trốn dưới hầm nhỏ được đào để tránh động đất ngay dưới căn nhà. Những âm thanh la hét, tiếng cầu xin của cha mẹ cậu đã khắc ghi trong tim cậu một nỗi ám ảnh không thể nguôi. Từ đó, cậu trầm đi hẳn, bạn bè cũng dần bị cậu đuổi đi hết. Cậu cứ bơ vơ một mình như thế, không bạn bè, không niềm vui. Mọi người dần gọi cậu là Sad Person như một lời mỉa mai. Truyện này mình viết theo motip hơi cũ xí với đôi lúc cả hơi phi logic mong mọi người đón đọc ạ.…