CoPhong520
Từ Bé Đã Chấm Anh

Từ Bé Đã Chấm Anh

49 0 6

Hứa Đường từ nhỏ đã chấm Thẩm Nam Phong môi hồng răng trắng, la lối muốn anh làm anh chồng nuôi từ bé của mình. Cô san sẻ tất cả mọi thứ mình với Thẩm Nam Phong, không ngừng tẩy não anh, nói rằng sau này anh sẽ là chồng của mình.Sau này bà nội qua đời, cô theo cha mẹ lên thủ đô, hai đứa bé không có điện thoại, dần dà tình cảm cũng phai nhạt, lời vui đùa khi xưa cũng đã quên béng đi mất, mãi đến sau này trưởng thành, cô quay về nhà bà nội giải sầu gặp lại Thẩm Nam Phong.Cậu bé con ngày nao nay đã thành anh chàng bảnh bao cao hơn 180cm, đôi môi quyến rũ nhìn đã muốn hôn.Hứa Đường thòm thèm đã lâu, rốt cuộc cũng nhân lúc anh say, lấy hết can đảm rờ rẫm giữa chân anh, Thẩm Nam Phong hai mắt mơ màng, hổn hển nói: "Chị hôn làm em khó chịu quá." Thằng nhỏ dưới quần đã dựng thẳng chào hỏi, ngũ quan bảnh trai của đối phương đánh thẳng vào tim cô, Hứa Đường nuốt nước bọt, giọng cũng nhẹ bẫng: "...Vậy để chị giúp em nhé?"Thẩm Nam Phong rũ mắt xuống, trong mắt chợt lóe niềm vui sướng, giọng nói vẫn chếnh choáng men say: "Dạ."Chuyển ngữ: Cô Phong…

Người Chơi Cảm Thấy Tui Là Vạn Nhân Mê

Người Chơi Cảm Thấy Tui Là Vạn Nhân Mê

9 2 1

Đường Úc khác với người khác, cậu có thể nhìn thấy giao diện của mỗi người chơi, người xung quanh cậu đều có một giao diện NPC, tổng cộng có 6 thuộc tính, 10 điểm là cao nhất, trúc mã A của cậu có ba thuộc tính 9 điểm, đàn anh B của cậu có bốn thuộc tính 9 điểm, cây si C của cậu có năm thuộc tính 9 điểm, còn Đường Úc...Ngoại trừ mị lực 10 ra thì còn lại đều là 5 điểm, đến cả trí lực cũng vậy, dân gian còn gọi là bình hoa.Đường Úc không rõ ngoại trừ đả kích bản thân ra thì bảng thuộc tính này còn làm ăn được gì, mãi tới một ngày nọ, trong đầu cậu "Ting~" một tiếng, một thông báo máy móc vang lên:Đếm ngược mở server "XXXX", 3, 2, 1, trò chơi bắt đầu.Đường Úc ngơ ngác ngẩng đầu lên, thấy một đám người mang theo giao diện người chơi hớn hở login.*"XXXX" là một trò chơi kinh dị thực tế ảo siêu hot, sau khi phát hiện NPC tuyệt mỹ tên Đường Úc kia, đám người chơi đều kích động ném một phát điều tra, sau đó bọn họ thấy được thuộc tính của Đường Úc.Người chơi: "Má nó là kiểu bình hoa, đi húp NPC khác thôi!"Đám người chơi vô tình quay sang chấm mút nhân vật A, giới thiệu của A là: Thầm mến Đường Úc.Bọn họ lại đi húp nhân vật B lợi hại hơn, giới thiệu của B là: Thầm mến Đường Úc.Bọn họ lại đi húp nhân vật C đỉnh của chóp, giới thiệu của C là: C thầm mến Đường Úc. (P/S: Cày hảo cảm của Đường Úc tương đương với cày độ hảo cảm của ba người A, B, C)Người chơi: "!!!"Người chơi: "Bình hoa cái vẹo gì! Đây rõ ràng là ba ruột thất lạc nhiều năm của tui mà!"Chỉ có mấy người chơi không c…

Đế Quân Hắn Có Bệnh

Đế Quân Hắn Có Bệnh

11 0 2

Ngày 15 tháng 7 năm nào đó, một bé trai vừa chào đời ở Vương gia trang, chỉ trong nháy mắt, đất trời đã biến sắc, mây đen che kín trời, mặt trăng bị che khuất, trên bầu trời có một ngôi sao sớm rơi xuống, mà Tử Vi Đế Tinh ở bên cạnh cũng biến mất theo.Tiêu Vô Thanh vừa chào đời đã bị cha ruột hành hạ, mẹ ruột đã mất, bị xem là đứa trẻ xui xẻo. Thế nên y cũng mặc kệ, chưa từng thân thiết thì lấy đâu ra tình thân, đối với hắn mà nói, đó chẳng qua chỉ là một người lạ cùng chung huyết thống mà thôi.Lúc còn nhỏ y từng được người ta thu nhận, nhưng kết cục mỗi lần đều là cửa nát nhà tan, thế là hắn lang thang khắp đầu đường cúi ngõ, mặc một bộ áo rách quần manh, toàn thân bốc mùi cầm bát đi ăn xin khắp nơi.Tại sao lại phải đi khắp nơi? Bởi vì chỉ cần hắn ở lại trong thôn nào quá một tháng, thôn đó không gặp hồng thủy thì cũng núi lở đất sụp, bằng không cũng có cường đạo chạy vào cướp giết, chiến tranh lan tới, sinh linh đồ thán.Mãi tới khi y gặp được Tiêu Tường Quân, người đàn ông đã đặt tên cho y. Rõ ràng không nhìn thấy yêu ma quỷ quái gì, nhưng lại là Ngự Quỷ sư. Hắn rất thần bí, cũng rất điên cuồng, hắn giúp Tiêu Vô Thanh nhưng cũng giam giữ y, chỉ để lợi dụng khả năng nhìn thấy quỷ và âm khí của y.Vỗn dĩ y còn hơi sợ Tiêu Tường Quân, mãi tới khi hắn nói một câu "Thứ ta muốn không nhiều lắm, chỉ cần một ít tinh dịch của ngươi thôi."Tiêu Vô Thanh: ...Tên này bị điên rồi!…