HaTran133094
Nơi này đẹp vì có em!

Nơi này đẹp vì có em!

4 0 2

Chợt có ngày anh nhận ra cũng có loài hoa khiến mình thương nhớ. Vì đôi mắt ấy cười rộ lên, dưới tiết trời âm u sắp xoay vần nắng mưa, khuôn miệng rực rỡ, nhấn chìm hết khung cảnh xung quanh. Tiện thể cũng khiến trái tim anh ngây ngẩn, ngụp lặn không cách nào bình tĩnh nổi.Cô gái ấy chú tâm trước bàn làm việc với đống giấy tờ hỗn độn, lỡ đãng trong ngày mưa ảm đạm, mê mẩn cánh hoa mỏng manh đẹp đẽ, thành thạo điều khiển chiếc xe sang, cũng chạy luôn cả chiếc ba gác ầm ĩ. Anh bật cười vuốt nhẹ mảng kí ức trong trí nhớ. Nhanh thôi, đợi anh cô gái của anh!…

MẶT TRỜI NHỎ LẤP LÁNH

MẶT TRỜI NHỎ LẤP LÁNH

9 0 2

Có thứ tình yêu phải chờ đợi, càng lúc càng trở nên vô vọng, nhưng tình yêu đó lại sâu đậm không cách nào đổi thay. Giống như anh vì cô mà lựa chọn khiến hai người thương tổn, làm cả trái tim chứa đầy bóng hình cô tan nát. Giống như cô vì để anh an tâm chiến đấu, mà chấp nhận bản thân vị vứt bỏ, ôm cảm giác mình thật vô ích và không tồn tại suốt thời gian dài.Sinh tử qua đi, giống mọi sinh linh cần ánh sáng để tồn tại, anh sẽ chẳng thể hít thở nếu thiếu mặt trời của anh.Sóng gió đảo lộn, ngày đêm đều như nhau, một màu ảm đạm khi không anh.…

Ngọt ngào mang tên anh!

Ngọt ngào mang tên anh!

54 0 30

Đây là câu chuyện về một cô gái, chấp nhất với môi tình đầu không hồi kết. Năm năm thanh xuân chỉ mong trả cho lỗi lầm tự tạo trong quá khứ. Đến khi buông tay, ẩn mình vào thế giới riêng thì người đàn ông xa lạ đột ngột bước tới. Anh mang đến xúc cảm, sắc màu thi vị cho cuốn nhật kí đen trắng. Vẽ vào đó ôn nhu, săn sóc, nâng niu và trân trọng. Cho cô cảm giác "anh chỉ vì em mà tạo yên bình". Dường như mọi đắng cay lúc trước, cũng vì anh mà hóa ngọt ngào.Nhưng thời gian ngắn ngủi, bức màn quá khứ bị vén lên, bắt hai người đối diện với thứ duyên nợ nghiệt ngã qua tấm gương hiện thực tàn khốc. Cô ép mình buông tay, hèn nhát trốn chạy vì sợ anh đau khổ. Anh lại dằn vặt bản thân không dám tìm cô bởi sợ cô đau thương. Cuối cùng ai vì ai mà tạo nên cục diện rối ren đó. Phải chăng họ đều vì đối phương mà tự o bế bản thân mình?Tuổi trẻ mỗi người có bao nhiêu mà lãng phí? Gặp nhau đã khó bên nhau lại càng khó hơn. Chúng ta chẳng ai biết chắc điều gì là vĩnh cửu, thứ gì là bất biến. Nhưng nếu không sống vì hôm nay, liệu rằng ngày mai sẽ không hối hận? Ta không thể thay đổi được quy luật, không cứu vãn được quá khứ, cũng chẳng biết trước được tương lai. Nhưng lại có thể quyết định màu sắc của hiện tại. Vậy liệu hai con người cô độc và đồng cảm, lại vướng duyên vướng nợ, có thể cùng nhau tạo một sợi dây liên kết với cuộc đời đầy sóng gió này? Sẽ vực nhau dậy khỏi những mệt mỏi, chông gai, và đau thương chồng chất?…

Ẩn QC