Hognp30_12
Trộm Thương

Trộm Thương

22 3 3

Văn án:Nguyễn Đỗ Tường Vi chẳng thể hiểu bằng cách thần kì nào, vốn một nhóm đang tụ tập đông người bây giờ chỉ còn cô và Trần Châu Duy ở đây. Anh mệt mỏi nhắm mắt, hơi ngã người về phía sau ghế, hơi men nồng của rượu có vẻ đã khiến tâm trí anh mơ hồ. Trần Châu Duy bỗng lên tiếng, chất giọng anh trầm ấm, khàn khàn vô cùng quyến rũ."Đồ vô lương tâm, em đúng là một chút lương tâm cũng không có."- Trần Châu Duy cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy, lâu lâu lại nấc lên thành tiếng."Anh đang mắng ai vậy?"Trần Châu Duy lom khom đứng dậy, chậm chạp tiến về phía cô. Một cỗ lực mạnh mẽ siết chặt lấy bờ vai gầy của Nguyễn Đỗ Tường Vi, anh gục mặt xuống hõm vai của cô khóe mắt ướt đẫm, ướt cả mảng lớn. Hơi thở nóng từng đợt phả rân rân, in trên da thịt của cô."Anh đã rất hạnh phúc khi có thể được gặp lại em. Anh đã từng tham lam nghĩ đến tương lai ở bên cạnh em, che chắn cho em. Nhưng anh lại quên mất phải hỏi 'em có yêu anh không?'""Châu Duy, anh là nói về ai vậy? ""Có lẽ là không! Anh chỉ đang ảo tưởng thôi, ngay từ đầu đến một chút rung động dành cho anh em cũng chưa từng."Trần Châu Duy như nghẹn lại, anh không nói nữa như chờ đợi. Hai bàn tay Nguyễn Đỗ Tường Vi muốn đưa lên xoa lấy bờ vai đang run rẩy, nhưng chợt dừng lại giữa không trung. Những suy nghĩ dồn dập trong đầu cô vang ong ong như tiếng trống vỗ 'Anh ấy đã yêu cô gái khác rồi?' Dù cô gom hết tất cả sự dũng cảm cũng không có cách nào dám chạm tới, tay cũng tự giác buông thõng."Anh biết không, mỗi lần anh xuất hiện trên sân đấu tựa như có…