MoiGheA
[Mạt thế] Xuyên qua tôi làm đại ác nhân thời mạt thế

[Mạt thế] Xuyên qua tôi làm đại ác nhân thời mạt thế

131 21 14

Thể loại : ngôn tình, lãng mạn, nam x nữ, 1x1, mạt thế, xuyên thư, dị năng, nữ phụ xuyên thư.Nhân vật chính : Đoạn Quân Nguyên x Lệ Minh Thư (Trần Yến My)Tình trạng : Đang tiến hành.Tóm tắt nội dung :Trần Yến My là một cô sinh viên 22 tuổi, bỗng một ngày sau khi chê tơi tả cuốn tiểu thuyết mạt thế tên "Hãy để tôi bảo vệ em đến cuối cùng" được giới thiệu bởi bạn học cùng lớp, liền bị hệ thống tác giả cho xuyên vào vai nữ phụ phản diện chính tên Lệ Minh Thư.Trong thế giới này, Trần Yến My buộc phải hoàn thành những nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, nếu không thực hiện chúng thì cô sẽ bị trừng phạt và đến cuối sẽ chết trong thân phận Lệ Minh Thư này, mãi mãi không thể thoát ra khỏi cuốn tiểu thuyết.Liệu Trần Yến My có thể hoàn thành tất cả các nhiệm vụ và an toàn thoát khỏi cuốn tiểu thuyết hay không? Nhưng khi mà Trần Yến My càng hoàn thành nhiệm vụ, mạch cốt truyện càng bị lệch khỏi đường rây! Nam chính thì một mực bám lấy cô, còn nữ chính thì ủng hộ cho mối tình này. Rốt cuộc là cô sai ở chỗ nào rồi!?…

[Truyện ngắn] Kẻ điều khiển ký ức

[Truyện ngắn] Kẻ điều khiển ký ức

1 0 1

sơ lược nội dung:Thân gửi nhật ký của tôi. Có đôi lúc tôi tự hỏi chính bản thân rằng, liệu con người chúng ta có thể điều khiển những kí ức của chính mình không? Nếu có thể thì sao? Còn không thì thế nào?Tôi của mười năm trước đã từng hỏi như thế, những câu hỏi vô hình luôn bất ngờ xuất hiện xung quanh tôi mà chẳng thể nào biết trước được. Và đến tận bây giờ tôi vẫn còn thấy thắc mắc với điều đó. Thời gian của những năm trước ấy, tôi đã từng say đắm một chàng trai nọ. Chàng trai với mái tóc ngắn và nụ cười toả nắng như sớm ban mai.Tôi thích cậu trai khác lớp với mình ấy, thích cái cách cậu nói chuyện, thích cái ánh mắt màu nâu hạt dẻ toả sáng khi thấy được thứ mình thích, thích cái nét dịu dàng khi cậu nựng một chú mèo hoang trên đường. Tất cả, tất cả mọi thứ thuộc về cậu, tôi đều thích hết cả.Tuy là thích đến như vậy, nhưng tại sao. Tại sao tôi lại chẳng thể nhớ gì về cái tên của cậu cả? Mỗi khi cố nhớ đến thì lại chẳng thấy gì ngoài sự trống rỗng, vì sao chứ? Tôi đã từng thích cậu đến thế cơ mà? Vậy thì cái tên-một thứ quan trọng nhất, tôi lại đã đánh rơi nó đâu mất trong một biển ký ức trong đầu của tôi mất rồi. Nhưng thật may mắn thay, trong những ký ức tươi đẹp thiếu vắng cái tên của cậu ấy, tôi lại có thể nhớ được một câu.Một câu nói làm tôi cứ xôn xao mãi.-Vì hi vọng muốn toả sáng như ánh nắng mùa hạ nên tên tớ là...Chỉ vì câu nói ấy mà tôi đã vô thức đem lòng thương nhớ mùa hạ suốt mười năm trời.…