VivianNg245
Mindster

Mindster

2 0 7

Tíc tắc tíc tắc tíc tắc tíc tắc.Tiếng đồng hồ tiếp tục kêu. Vẫn đều đặn, nhưng ngày một nhanh hơn. Và thời gian bên ngoài căn phòng dường như cũng thế. Mặt trời cứ mọc rồi lặn, mọc rồi lặn. Mây bay lướt qua tưởng chừng như chỉ là một dư ảnh. Đông, thu, hạ, xuân, rồi lại đông. Khung cảnh bên ngoài cứ hạ xuống thấp dần, thấp dần, cho tới khi chìm hẳn vào trong lòng đại dương.Những chiếc màn hình hologram cũng dần tắt. Và khi căn phòng nằm hoàn toàn trong làn nước tối tăm lạnh lẽo cùng với toàn thể tòa tháp bay chứa nó, trước mặt người đàn ông chỉ còn le lói duy nhất một nguồn sáng.Giữa bóng tối cô độc bao trùm ấy, chỉ một chiếc màn hình còn sót lại. Trông như thể một thước phim ghi lại toàn bộ cuộc đời của một con người, với góc nhìn thứ ba. Phải rồi, tựa như một trò chơi vậy.Người đàn ông tựa lưng vào thành ghế trong một tư thế thoải mái nhất, những ngón tay bất giác xoa lên mặt sau của chiếc đồng hồ quả quýt, nơi khắc ba chữ:G.o.D.Ông nhìn thẳng, ánh mắt chăm chú dõi theo cuộc hành trình của một chàng thanh niên với cái tên được hiển thị rất nhỏ trên góc phải: Mindster.…

Tím

Tím

4 2 1

An vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của chính bản thân mình để ngăn những đợt gió lạnh đang lùa vào. Tấm áo khoác cô mới mua lúc chiều giữa thủ đô Paris dường như đang trở nên quá rộng, chẳng thể ôm lấy An như cách mà cô mong đợi.An thở dài. Cô đứng trên cây cầu Debilly nổi tiếng, ngắm nhìn màn đêm phủ dần xuống khung cảnh rực rỡ ánh sáng của Paris. Trong tay cô lúc này là một ổ khóa đã cũ, ngả màu nâu vàng hoen rỉ của thời gian và hơi nước sông Seine, trên đó có hai chữ A và E, cùng biểu tượng BFF, tức Best Friend Forever mà cô và bạn thân mình, Emily, hay Ly, đã từng khắc lên cách đây mới chỉ mấy năm.An cứ đứng như thế, tựa vào thành cầu, và nhìn chằm chằm về phía tháp Eiffel. Cô dự định cứ đứng như thế này cho đến tận thời khắc chuyển giao giữa hai ngày, khi cô chính thức bước sang tuổi hai mươi bảy, và đánh dấu cột mốc 7 năm một mình ở châu Âu của cô gái 1m57 nặng 47kg này.…