baccondobi
{ShortFic} Anh luôn muốn em . . . được hạnh phúc {Chap 3-END}

{ShortFic} Anh luôn muốn em . . . được hạnh phúc {Chap 3-END}

44 1 1

Ngày X tháng X năm X là ngày đám tang anh. Ai cũng trong trang phục đen với nét buồn rầu trên mặt - Này cháu, Phong gửi này cho cháu - mẹ Phong cầm cái phong bì đưa nó cho Lam - Vâng ạ - Lam cầm rồi đáp ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Bức thư anh viết khi nằm trong BV gửi cho cô =))"Người con gái anh yêu! Anh xin lỗi vì đã kh mang được hạnh phúc đến cho em!Sau 7 tháng anh đã tiết kiệm được số tiền này! Anh gửi cho em ! Em hãy mua 1 chiếc xe hơi để em đi nhé! Lam à ~ anh yêu em lắm ~ em đừng khóc ~ anh chỉ là kh làm đúng bổn phận của 1 người con trai ~ tha lỗi cho anh! Khi em đọc bức thư này anh kh còn trên đời nữa! Anh đi rồi ~ em hạnh phúc nhé ~ người con gái của anh! ANH LUÔN MUỐN EM ĐƯỢC HẠNH PHÚC" Kết thúc buồn lắm =(( Mong các bạn ủng hộ tớ! Nhớ còm cho tớ vui <333…

{ShortFic} Anh luôn muốn em . . . được hạnh phúc {Chap 2}

{ShortFic} Anh luôn muốn em . . . được hạnh phúc {Chap 2}

10 0 1

Anh chỉ lặng lẽ đứng đó là công việc của mình, và ngày qua ngày trôi qua.Tình cảm của anh và cô nhạt dầnCô hẹn anh ra sân sau của trường- Chúng ta chia tay đi - cô nói dứt khoátCô đâu biết rằng từng lời nói của cô làm trái tim anh như bị đâm xuyên, rỉ máu.- Được, nếu điều đó làm em hạnh phúc - anh nhẹ nhàng đápChỉ vì cái giàu sang làm cô mù mắt-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------7 tháng trôi qua, cô hạnh phúc bên người yêu của mình... nhưng cô kh hay biết vì làm việc quá sức anh đã xỉu . . . và căn bệnh tim của anh tái phát , căn bệnh này của anh đã ở giai đoạn cuối.Đầu anh bị cạo trọc, hằng ngày anh nằm trên chiếc giường trắng tinh, kh cử động được cứ như người thực vật. Mẹ anh vào chăm sóc anh và nghe bác sĩ nói anh sẽ không qua khỏi sau đêm nay.Anh nhắn tin cho cô và nói muốn gặp cô lần cuốiCô hoảng lắm nên chạy đến BV thăm anhAnh gần như chỉ còn hơi thở cuối cùngAnh nắm tay cô và nóiEM Ở LẠI VỚI QUÂN HẠNH PHÚC! TẠM BIỆT NHÉ NGƯỜI ANH YÊU. Nước mắt vỡ òa, cô như đứa trẻ bị giành kẹo.----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------…

{ShortFic} Anh luôn muốn em . . . được hạnh phúc {Chap 1}

{ShortFic} Anh luôn muốn em . . . được hạnh phúc {Chap 1}

19 2 1

Anh : Lam Phong - nhà nghèo - học giỏi - đẹp traiCô : Trúc Lam - nhà giàu - xinh đẹp - có duyên--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Cô và anh quen nhau được 1 năm nhà anh nghèo lắm, nhưng bù lại anh học rất giỏi nên được nhận học bổng và vô 1 trường danh tiếng ở Hà Nội =))Cô và anh đã gặp nhau từ ngày học đầu tiên, cả hai luôn bên nhau, anh luôn chở cô về nhà bằng chiếc xe đạp của mình. - Em chán ngồi trên chiếc xe đạp cũ kĩ này rồi, em thích đi xe hơi - cô bỗng nói thế với anh- Ừ - anh chỉ đáp lạiTừ ngày ấy anh tránh mặt cô, cứ đi học về là anh đi làm thêm, kiếm tiền mua xe hơi.Cô đứng đợi anh thì một cậu bạn học chung lớp bảo là:- Lam à! Chưa ai đón cậu sao? Tớ đưa cậu về nhé - Minh Quân nói- Ừ! Cảm ơn cậu - Lam trả lời------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Ngày nào anh cũng đi làm công việc quét sơn lên người, đứng như một pho tượng làm cảnh để mọi người chụp ảnh, rồi bỏ tiền vào túi của anh.Cô đâu hề hay biết-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Quân từ ngày hôm ấy đã nãy sinh tình cảm với Lam, 2 người rủ nhau đi chơi.Đến pho tượng anh đang làm chụp ảnh, cười đùa với nhau vui vẻCô quan sát kĩ pho tượng rồi suy nghĩ: "Giống anh Phong lắm" Quân bỗng nắm tay cô kéo cô đi từ nơi này sang nơi nọMọi hoạt động ấy đã lọt vào tầm mắt anh. -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------…