gioheomay07
MƯA TẠNH RỒI, SAO CÒN CHƯA ĐI?

MƯA TẠNH RỒI, SAO CÒN CHƯA ĐI?

16 0 3

Cô với hắn 2 con người cùng đứng dưới mái hiên trú mưa, rõ ràng là cô đến gặp hắn nhưng gặp rồi lại chẳng biết nói gì, cứ im lặng mà thả hồn vào cơn mưa. Hắn đợi mưa tạnh hẳn mới bước đi. Đi được 3 bước hắn quay lưng lại nhìn cô : "NÀY, MƯA TẠNH RỒI SAO CÒN CHƯA ĐI?" . Cô giật mình vì cứ nghĩ rằng hắn cứ thế mà đi thôi không ngờ hắn lại hỏi cô. Đầu óc cô lúc đó hình như không được bình thường, cô nói với hắn: " TÔI ĐỢI MƯA". Hắn nhau mày, tròn mắt nhìn cô, cô mới nghĩ ra hình như có điều không đúng trong câu nói của mình: cô và hắn đã chờ ở đây hơn 3 tiếng đồng hồ vậy mà cô lại thốt ra câu nói ngu xuẩn nhất. Cô khẽ quay mặt lẩn tránh ánh mắt của hắn. Hắn không đi , hắn lùi lại đúng ngay vị trí lúc nãy của mình. Cô không hiểu: hắn đang nghĩ gì mà lại quay lại? Cô hỏi lại hắn: "MƯA TẠNH RỒI, SAO CÒN CHƯA ĐI?" Hắn vẫn nhìn mưa nhẹ nhàng nói: " TÔI ĐỢI EM"!…

TA KHÔNG PHẢI LÀ TA

TA KHÔNG PHẢI LÀ TA

29 1 4

- Ngươi hỏi ta : "ta là ai?"- ta cười nhạt đáp: "ta không phải là ta trước kia."- " đúng, người đã thay đổi thưa chủ nhân".- ta lại hỏi: "thay đổi như thế nào?"- ngươi ấp úng nói: " chỉ là... chỉ là ngu hơn trước!"- ta phì cười: " ngươi tinh mắt đấy!"mình cũng chẳng biết truyện thuộc thể loại nào nữa, cứ nghĩ sao viết đó thôi!…

Nếu mai còn gặp lại

Nếu mai còn gặp lại

70 0 15

Chỉ là vào một ngày đẹp trời, trăng thanh gió mát, trong đêm khuya vắng, ta chợt nhận ra mình cô đơn đã rất lâu rồi, đã coi quá nhiều phim chuyển thể, đọc quá nhiều ngôn tình, đến lúc viết ra một câu chuyện cho riêng mình rồi,... để sau này khi đã có một bờ vai kề bên, khi cuộc sống cuốn ta vào những bộn bề công việc, khi thực tại khiến ta nản lòng, thì có lúc dừng lại mà tự mỉm cười thì ra ngày xưa ta cũng biết mơ mộng, thì ra cuộc sống cũng không quá tàn nhẫn để ta quên mất là ta người như thế nào! Chỉ đơn giản thế thôi! --------------------------------- " Nếu mai còn gặp lại, tôi sẽ nói cho em biết."- anh ấy luôn nói câu đó với tôi từ lúc ban đầu chúng tôi gặp nhau, mỗi lần nghe câu đó tôi luôn có một cảm giác gì đó không tốt cứ như thể anh ấy có thể biến mất bất cứ lúc nào, một cảm giác rất bất an. Tôi và anh quen nhau tình cờ rồi cứ thế yêu nhau lúc nào không hay. Mọi chuyện rất tốt đẹp cho tới một ngày tôi trao cho anh thứ quý giá nhất của người con gái cũng là lúc anh biến mất trong cuộc sống của tôi không một lí do, không một lời chia tay. Tôi quyết phải tìm được anh để nghe được một câu trả lời. Xin mời mọi người đón xem câu chuyện! - là chuyện mình tự viết mong mọi người không sao chép dưới mọi hình thức!…