nguybabe_
nhảm lắm đừng đọc

nhảm lắm đừng đọc

12 0 1

mở đầu của câu truyện này là mình không hề có ý định để viết, tại vì khả năng viết rất tệ hại, văn là môn ngu nhất trong tổng cộng 13 môn và có dấu hiệu sẽ trở nên ngày càng ngu. Nên cái truyện này sẽ vô cùng nhảm và lủng củng, chỉ là mình cần phải viết, cần phải trải lòng và quên đi. Giữa bộn bề mạng xã hội như facebook, instagram, twitter thì có ít người chọn ở đây để viết. Bạn bè trên facebook chắc cũng phải lên đến cả ngàn người, vậy mà toàn là người lạ chưa bao giờ nói chuyện, có những chuyện mà đơn giản không muốn đăng lên cái dòng trạng thái mà ngồi chờ chực like hay suy nghĩ viết một caption vô cùng tâm trạng kèm với tấm hình bản thân đang khóc. Con người buồn cười lắm, ngay cả khi buồn và đau đớn nhất vẫn phải lên mạng xã hội và thông báo rằng :"đang buồn"! Có những người lại như mình, không muốn ai biết nhưng tại sao không giữ trong lòng ? Vì chỉ muốn 1 người biết...đó là mày. Dẫu biết là mày sẽ không bao giờ tìm thấy nhưng vẫn hi vọng...…