nguyetthuynguyet
Sự mơ hồ ấy, cậu ấy.

Sự mơ hồ ấy, cậu ấy.

46 0 8

Thời gian chậm chạp trôi cho đến còn nữa tiếng mới hết giờ, suốt tiết học nghe mấy đứa nữ trong lớp bàn toàn chủ đề xoay quanh Bảo Nguyên, cậu ta học hành lẹt đẹt chẳng giỏi mấy gì ngoại trừ được cái mã bên ngoài, dáng người cao ráo khuôn mặt cũng coi như tạm được lại thêm giỏi bóng đá , xem như ông trời công bằng mất cái này được cái kia, bù qua đắp lại. Tuần trước hắn đi thi giải đấu bóng đá cho lớp đoạt giải nhất, ảnh chụp đăng lên báo tường của trường, kể từ đó một bước vụt sáng danh tiếng nổi như cồn nhận được sự chú ý từ nữ sinh các lớp khác. Cánh cửa lớp vì thế gần như muốn sứt ra . Bảo An mồ hôi chảy ròng ròng cầm trái bóng ngồi xuống bậc thềm, cổ họng khát khô cầm chai nước lên mới nốc được một nữa đã bị ai đó giật lấy, một chiếc khăn giấy chìa ra trước mặt.- Gì đây? -Khăn giấy.Bảo An cảm thấy có mấy ánh mắt đang lia về phía mình bất giác rùng mình.- Ý tớ hỏi là sao tốt đột xuất vậy.Bảo Nguyên làm như không nghe, đưa chân ra, nói xong liền uống tiếp.- Lau dùm, giày dính bẩn rồi.…

Thấu hiểu để biết yêu thương nhiều hơn.

Thấu hiểu để biết yêu thương nhiều hơn.

9 0 1

"Chao ôi! Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi... toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là nhũng người đáng thương. " (Nam Cao - Lão Hạc)…

Ẩn QC