Ng_Lyn1412
510 116 12
Chỉ là một đứa trẻ, chưa kịp lớn, chưa cảm nhận đủ yêu thương, đã phải một thân đương đầu với nhân gian lắm tội nhiều tình.Dùng vẻ ngoài gai góc để bảo vệ chính đứa trẻ sâu trong trái tim, cố chôn vùi xúc cảm đang nhộn nhạo bên trong mình, vì em nghĩ mình không xứng đáng.Nào cô gái bé nhỏ, sao toàn nghĩ linh tinh...Em muốn từ bỏ tất cả, muốn hét lên, rồi nằm vật xuống mà khóc thật lớn.Em ước gì mình chưa từng biết được sự thật.Em ước khung cảnh đẫm máu kia có thể được xóa nhòa.Em muốn được cùng những người yêu quý của mình sống vui vẻ cùng nhau.Em muốn được hạnh phúc...Thật sự muốn...Sơn Trà chỉ nở vào mùa đông, cái khoảng thơi gian mà vạn vật khép mắt ngủ say trong khí lạnh giá buốt. Giữa màn tuyết, dưới bầu trời xám xịt mưa phùn gió bấc, Sơn Trà lẻ loi đến đau lòng. Đã có ai nói với cậu, đóa hoa trắng đẹp ấy mãi nở nơi xa xôi âm u trầm buồn, không ai chứng kiến, cứ nở rồi lại tàn.Đã có ai kể cậu nghe, về một đóa hoa Sơn Trà, sẽ vì chính cậu chứ không phải ai khác, phá lệ nở bung vào mùa hè. Sẽ vì cậu mà đi ngược lại quy luật tự nhiên, vì cậu mà trái với lẽ thường, với cánh hoa trắng mềm mịn như còn vương tuyết lạnh. Nó sẽ vươn mình đón ánh bình minh vào ngày hạ nắng đẹp nao lòng, hệt như người con gái đang đứng trước mặt cậu.…