Đọc Truyện Đợi Nắng Ôm Lấy Tôi - Truyen2U.Net

Ngẫu nhiên

Đang cập nhật

06-09-2024

Đợi Nắng Ôm Lấy Tôi

18 lượt thích / 136 lượt đọc
"Nắng chói chang đến đáng ghét. Nhưng đôi khi, nó cũng quá đỗi dịu dàng."
______________
Hà Nội mặc cho nắng hạ rọi xuống từng góc phố. Hôm ấy, gương mặt nhợt nhạt đó nhìn tôi chăm chú, Khánh Dương bấu chặt vai tôi, mi mắt đã nhoè đi từ bao giờ.

- Chỉ một lần này thôi, tớ hứa đấy, được không?

Tôi đáp ừm, để mấy ngón tay thon dài ấy đan vào tay mình. Rồi để người con trai ấy ôm tôi thật chặt, để tôi lắng nghe nhịp đập liên hồi nơi ngực trái của cậu. Cả hai lặng lẽ bước đi, dưới hàng cây xanh um tùm, dưới tiết trời mùa hạ nóng như đổ lửa, dưới ánh chiều tà đang lụi dần.

Hoàng hôn nhuốm đỏ cả bầu trời, nhuốm đỏ cả bóng hình gầy gò của cậu. Nắng vẫn thế, vẫn gay gắt, rực rỡ như bao ngày. Thế mà giờ đây, tôi chẳng còn thấy nó chói loá tý nào. Bởi trong mắt tôi lúc này, chỉ toàn dáng vẻ cậu.

Tai cậu đỏ như gấc, cậu còn tránh chạm mắt với tôi vì lời nói sến sẩm ban nãy. Tôi bật cười, ngại là thế, mà tay vẫn nắm chặt không buông. Có vẻ biểu hiện đó của tôi làm cậu an tâm hơn. Rồi cậu cười, nụ cười chói rạng ấy vẫn chẳng thay đổi. Nắng đổ xuống góc nghiêng của cậu, xuống sống mũi cày xè, xuống ánh mắt sâu thẳm ấy. Tôi cứ mặc cho nắng xoa dịu mình, để rồi cho đến khi lục lọi lại mớ kí ức cũ, mới chợt nhớ ra, mình từng ghét nó đến nhường nào.

Tác giả: Chuông Biếc
*Một số địa điểm, sự kiện trong truyện không có ngoài đời thật.
Có thể bạn thích?
Ẩn QC