Đi Về Phía Hoa Hướng Dương
" Tại sao em lại là hoa hướng dương ?"Phó Tư An ôm lấy khuôn mặt đang đỏ hồng dưới ánh nắng, thâm tình nói." Vì em chính là hi vọng của anh." Một nụ hôn nhẹ nhàng được đặt lên trán Giang Tuệ . " Anh đã bắt đầu tham lam hơn về thế giới này, về tương lai có em."Giang Tuệ cảm động : " Anh biết không, anh cũng là hoa hướng dương của em. Là sự ấm áp tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng em trong cuộc đời này."-----Người khác nói, người như Giang Tuệ làm gì biết đau khổ, buồn bã là như thế nào. Cô đối với mọi thứ đều hờ hững, còn có phần lãnh đạm.Giang Tuệ mang trong mình một tuổi thơ không hạnh phúc. Cô không có tầm nhìn, không có mong muốn, cũng không có tương lai.Không biết từ bao giờ, Phó Tư An ngang nhiên bước vào cuộc sống của Giang Tuệ. Anh làm cô cười, làm cô lo lắng, làm cô suy tư. Người con trai đó, đã âm thầm bù đắp mọi sự ấm áp mà cô thiếu từ khi còn nhỏ. Lần đầu tiên gặp Giang Tuệ, là khoảng thời gian khủng hoảng của Phó Tư An. Mẹ mất khi đang đi mua đồ chuẩn bị sinh nhật cho mình, từ đó, Phó Tư An tự dằn vặt bản thân, anh cho rằng chính mình gây ra đau thương đó.Chính là một ngày nọ, Phó Tư An ngồi trên bờ sông, ánh mắt nhìn xa xăm, không còn một chút hi vọng về cuộc sống." Nếu muốn chết thì đi xa một chút, tốt nhất là mất luôn xác. Để người muốn cũng không tìm được, khỏi phải khóc lóc."Phó Tư An liếc nhìn cô gái bên cạnh, có lẽ bằng tuổi anh.Nhưng cô lại không có ánh mắt trong veo của thiếu nữ 17 tuổi, thay vào đó đôi mắt cô trầm ngâm, sâu không thấy đáy." Cậu biết gì mà nói."" Tôi l…