[002] White in White [Contest3], Yulsic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre:ssvn.com

Link: http://www.soshivn.com/forums/index.php?showtopic=48292

White in White

Fanfic: White in White

Summary: Love, happines and death

Pairing: Yulsic

Disclaimer: They belong to each other

Rating: G

Category: Sad romantic.

Status: Oneshot – Complete

Theme song: Beautiful in white

Note: phần in nghiêng là ký ức vã hãy nghe nhạc khi đọc fic

Mỗi người đều có cho mình một của để dành.

Mỗi cô gái luôn ấp ủ trong tim một giấc mơ thầm kín.

Mỗi bản thể đều luôn sống để mà khát khao một cái gì đó như thế.

Đôi mắt nâu ấy nhìn lên bầu trời chiều và thả ánh nhìn theo những áng mây vàng cam lững thững trôi về nơi ánh sáng dừng chân. Dường như cô gái lạnh lùng đó đang cố giữ cho mình một bí mật nhỏ bé giữa không gian vô cùng tận của đất trời. 

Xinh đẹp, tài năng, giàu có và nhận được mọi ánh mắt ngưỡng mộ ghé ngang mỗi khi sải bước dài trong bộ vest công sở Prada là ước mơ của mọi cô gái trên thế giới này. Cô gái thích bản thân mình nhoẻn cười nửa miệng sau khi tiếng búa vang lên đanh gọn kết thúc một phiên tòa căng thẳng. Những tính từ đẹp đẽ nhất mà từ điển có thể nghĩ đến chính là sinh ra để dành cho luật sư Jung. 

Có lẽ người ta đã quá quen với hình ảnh chiếc gọng kiếng lạnh lùng bận rộn trong đống hồ sơ thụ án đến nỗi sẽ cực kì bất ngờ nếu phát hiện cô gái kiêu ngạo đó thẩn thờ ngắm hoàng hôn như lúc này. Yuri phải thành thực là cô không hề giấu giếm sự ngạc nhiên dù đây chẳng phải lần đầu cô bắt gặp vẻ cô đơn yếu đuối đó. Jessica của Yuri chỉ đơn giản là trái tim run rẩy được phủ bên ngoài bởi một tảng băng lớn để che giấu nỗi đau của một luật sư tài năng và thông minh. 

Vạt áo càng trắng thì sự trống rỗng càng lớn. Jessica càng được ngưỡng mộ thì trái tim đó lại càng đau đớn bật khóc. Những cảm xúc trái chiều đó, Yuri ước mình có thể một cái thùng rác không đáy để Jessica vứt hết nỗi buồn vào trong và ngày hôm sau khi tỉnh dậy, người ta chỉ thấy ánh bình minh khuất đằng sau cánh cửa gỗ nặng nề phòng xét xử cùng vẻ thông minh đầy kiêu hãnh mang tên Jessica Jung.

Một đóa hoa đẹp luôn phảng phất hương kiêu kì khiến ai cũng muốn chạm vào và nắm giữ sắc hoa đất trời ban tặng đó, nhưng có mấy ai biết rằng loài thực vật xinh xắn đó luôn cô đơn trong niềm kiêu hãnh ta là đẹp nhất. Nó không biết buồn, nó chỉ biết đau thôi.

Buổi chiều nghiêng với những giọt mưa thủy tinh trong suốt. Bầu trời đang khóc sau mỗi bước chân em đi đấy phải không?

Khu nhà rêu cổ với chiếc gọng kính vứt lăn lóc vỡ làm hai mảnh trên thềm nhà chơ vơ nhìn Yuri bằng đôi mắt nâu buồn không giấy mực nào tả xiết. Nỗi đau của mưa cứ loang dần loang dần như một vết dấu nhòe ướt mà dù có khô đi, sự hiện hữu của nó là mãi mãi.

- Đừng yêu ai hết. Hãy chỉ nhìn một mình em thôi.

Giọng nói mỏng manh lỡ vỡ những mảnh vụn cứa vào trái tim yếu đuối của Yuri. Người con gái ngày xưa lạnh lùng giết chết tình yêu đầu tiên tinh khôi đẹp đẽ bây giờ lại đang đứng đây nài nỉ cô không quen người khác ư? Nực cười quá chăng, luật sư Jung?

Ngón tay mà cô từng khát khao đan vào trong những ngày mùa thu lá rơi trắng bệch mềm ướt hòa chung với sắc nhợt nhạt toàn thân cô ấy tỏa ra trong giây phút xám xịt bão bùng. Phần người mạnh mẽ gào thét Yuri nhẫn tâm sập cửa để không bị đau thêm một lần nào nữa nhưng cô đã chẳng thể tàn bạo với người đã từng là tất cả với cô. 

Ôm cơ thể sũng nước khép chặt vào, Yuri biết một ngày nào đó cô sẽ tự lau nước mắt cho mình dù cho bây giờ cô có là bờ vai của ai đi nữa.

- Yuri sẽ không bao giờ buông tay em ra. Tin Yuri đi.

Đâu phải chỉ có người hứng chịu nỗi đau mới biết khóc, người chấp nhận làm chiếc bóng bên cạnh nỗi đau ấy cũng biết rơi lệ mà em ơi…

*  *  *

Trái tim tổn thương quá nhiều ấy mỗi ngày vẫn xuất hiện tại tòa án cùng tập hồ sơ dày cộm đầy những từ ngữ mà có lẽ là cả đời Yuri cũng chẳng thể hiểu nổi. Jessica cũng chưa từng bắt cô phải hiểu, cô ấy chỉ cần Yuri ở bên cạnh như một chỗ dựa mỗi khi vầng mặt trời buông rèm hạ cửa đằng sau ngọn núi. Jessica của đêm là Jessica của Yuri, còn Jessica nơi ngập tràn ánh sáng chỉ là luật sư Jung bản lĩnh và kiêu ngạo của riêng cô ấy mà thôi. 

- Em có một giấc mơ. Nó kì quặc lắm – ngả đầu lên vai Yuri, Jessica nói xa xăm.

- Không phải là em mơ thấy đống giấy tờ mọc răng chạy theo cắn em đó chứ - vuốt tóc Jessica, Yuri bông đùa.

- Trong suốt cả giấc mơ, nó trở đi trở lại rất nhiều lần. Đã có lúc em nghĩ là em chạm được vào nó nhưng rồi những hình ảnh lại rất nhạt nhòa – Jessica dường như không mấy để tâm tới vẻ chọc cười của Yuri, có lẽ trước mắt cô ấy bây giờ vẫn là giấc mơ đêm qua.

- Nó có thể là gì nhỉ? 

- Em không biết. Nó thực sự rất kì lạ.

Bạn sẽ không còn cảm thấy xa lạ với một điều gì đó nữa cho đến khi nó trở đi trở lại và biến thành một thói quen khó đổi trong cuộc sống của bạn. Điều gì có thể chắn ngang công cuộc tìm chân lý không biết mệt mỏi của Jessica? Một giấc mơ tái hiện vòng quanh sao?

- Dường như em cảm thấy nó rõ hơn một chút – đôi mắt thâm quầng càng lúc càng hằn in rõ nét dấu tích của những giấc ngủ chập chờn ảo mộng.

- Em cần gặp bác sĩ. Có lẽ em cần thuốc ngủ hay một cái gì đó an thần.

Jessica khép hờ hai mi mắt để đón nhận nụ hôn phớt đầy dịu dàng của Yuri lên đó nhưng cô ấy mạnh mẽ hơn Yuri nghĩ:

- Em sẽ không gặp bác sĩ một lần nào nữa.

- Yuri hiểu, nhưng em…

- Em ghét màu trắng.

Câu nói rớt giữa chừng một quãng rộng. Trên đường vòng cung cầu vồng, sắc màu tinh khôi hoàn hảo nhất dành cho cô ấy lại là điều cô ấy ghét nhất. Từ bao giờ cô ấy trở nên gai góc kể cả khi thứ ánh sáng đang lan tỏa trong không gian là từ vầng trăng hiền hòa chứ không phải là màu sắc chói lóa của mặt trời. Đôi mắt em hoàn toàn không có Yuri vào lúc đó, phải không?

Những câu hỏi mải miết ném đi để mẻ lưới kéo về chỉ toàn là sự trống rỗng. Em ngủ mê trong thế giới cô quạnh đầy màu trắng ám ảnh, còn tôi thao thức miên man trông chừng giấc mơ em ngoan với một trái tim bề bộn không câu trả lời. Yuri chỉ hỏi em một câu nữa thôi: “Làm sao để vẽ nụ cười lên trên đôi môi xinh của em một lần nữa, Jessica?”

Nếu bạn biết đoạn cuối cùng của mỗi câu chuyện tình là một kết cục buồn, thì bạn vẫn sẽ bước lên nó bằng tất cả tình yêu của mình chứ? Yuri sẽ. 

Giọt mưa buông mình rơi vào khe hẹp nhất trên khung cửa sổ ám bụi.

Chỉ một vài phút nữa thôi, tiếng chuông cuối cùng đời học sinh sẽ vang lên. Áo trắng học trò rồi sẽ được gấp gọn trong mớ hành lý cỏn con của mỗi đứa trẻ để ngày mai kia, họ sẽ chọn những màu sắc khác nhau để bước vào đời.

- Như cậu đã biết đấy, điều mà tớ sắp nói với cậu chính là thứ làm cho tất cả những năm tháng tẻ nhạt trong cuộc sống của tớ trở nên tươi đẹp. Tớ thích cậu, Sica à.

Lông mày cô ấy không động đậy, hơi thở cũng chẳng gấp vội hay nhẹ đi, đôi môi vẫn yên vị trong vẻ ngạo mạn cố hữu của cô gái xinh đẹp, thông minh và nổi tiếng nhất học viện.

- Tớ không nghĩ vậy, Yuri.

Đúng năm từ cho toàn bộ chiều dài một mối tình đơn phương ngây ngô. Tuy đã chuẩn bị sẵn cho mình một mồ chôn bé nhỏ sâu dọc vào lòng đất nhưng người ta không thể không đau.

“Mưa có lạnh không?”

“Không. Vì trái tim vô cảm còn lạnh hơn cơn bão tuyết tháng 12 băng giá nhất”

Nếu bỗng nhiên bạn có một cỗ máy thời gian, thì bạn sẽ chọn đi tới tương lai hay quay ngược trở lại quá khứ? Yuri chọn hiện tại. 

- Ow, xin lỗi.

- Không sao. Ơh cô là…

Chàng trai với chiều cao 1m87 trong chiếc áo blue trắng ngẩn ngơ nhìn cô gái đầy bối rối. Cú va chạm nhỏ đó không ngờ lại là chấn động lớn nhất trong cuộc đời Yuri.

Chọn một chỗ ngồi hướng ra bờ sông, ly cà phê leng keng âm thanh rộn rã chào đón ngày mới.

- Cô ấy dạo gần đây sao rồi? – chàng bác sĩ điển trai bắt đầu câu chuyện trước.

Tuy chẳng ai định nghĩa “cô ấy” là ai nhưng trong phạm vi hai người, họ mặc định người đó là Jessica Jung.

- Thành công liên tục trong những vụ trọng án và trở thành nữ hoàng tư pháp của Bộ hình sự.

- Không. Ý tôi là sức khỏe của cô ấy cơ.

Một cảm giác chẳng mấy thoải mái chớp ngang ý nghĩ Yuri. Bệnh nghề nghiệp quá nặng khiến anh chàng bảnh bao này không thể hỏi thăm một cái gì đó tử tế hơn vấn đề chẳng mấy ai quan tâm về người yêu cũ của mình ư? Đàn ông đẹp tệ quá!

- Cô ấy ổn – giọng nói thân thiện ban đầu của Yuri trở nên lạnh nhạt.

Đột nhiên anh ấy nắm tay Yuri thật chặt khiến cô không kịp phản ứng lại:

- Hãy ở bên cạnh cô ấy cho đến phút cuối cùng. Hãy cho cô ấy điều mà cô ấy chưa từng có.

Cảm giác bất an nhích thêm một bậc theo chiều hướng tiêu cực. Tim Yuri đập mạnh hơn trong một nỗi sợ hãi khó lý giải.

Đàn ông cũng biết khóc.

Tinh thể nước ươn ướt trong mắt người đàn ông nam tính và cứng cỏi trước lúc anh ấy đi về hướng ngược lại Yuri khiến vị bác sĩ điềm tĩnh trông thật yếu đuối:

- Giúp tôi một điều thôi, Yuri. Hãy cho cô ấy biết thế nào là hạnh phúc.

Khi bạn chọn trôi về những tháng ngày sắp xảy đến, bạn có chắc trong hiện tại này bạn không nỗ lực để những thứ tồi tệ không thể xảy ra với bạn như bạn đã thấy? Và cuối cùng là bạn phải trả giá cho chính tương lai của mình bởi vì bạn đã phá hỏng nó bằng cách chống lại tự nhiên.

Khi bạn chọn lùi ngược thời gian để níu giữ những khoảnh khắc tươi đẹp đã qua, bạn tự tin rằng mình sẽ không đắm chìm ở đó và bỏ mất những ngày tháng tiếp theo? Dù bạn có quyền năng cho mình sống với những gì bạn muốn nhưng bạn vẫn là con người của hiện tại, bạn sẽ tồn tại ở quá khứ được bao lâu trong suốt cuộc đời này? Ngày xưa dù đẹp đến mấy cũng đã là thì quá khứ rồi.

Một sai lầm tik tắk cũng đủ để thay đổi cả thế giới của bạn và cả thế giới xung quanh bạn, bạn vẫn sẽ chọn số phận may rủi trên cỗ máy vô tri đó hay tiếp tục sống những ngày tháng hiện tại như Yuri? Con tim bạn đã có câu trả lời rồi mà.

Căn phòng màu trắng lọt vào một chút ánh sáng le lói ngày âm u. 

Chất giọng trầm ấm bỗng trở nên khàn đặc:

- Đây là hồ sơ bệnh án của cô ấy. Ung thư máu giai đoạn cuối.

Cả Yuri và người đàn ông đều cố ngăn những giọt nước mắt lăn dài trên má. Họ không nói gì trong một khoảng thời gian dường như vô tận. Mũi Yuri cay xè, tay cô run rẩy chờ đợi ai đó nói đây là một trò đùa. Những cô đơn ngày trống trải len lỏi vào giữa những ngổn ngang khiến Yuri ngây dại đi trong một cảm giác. Nỗi sợ hãi ngày Jessica ra đi có thể sờ được trong không khí nhưng cơ thể Yuri quá kiệt quệ để giơ tay níu nó lại. Cô ấy có thể bỏ lại Yuri bất kì lúc nào.

- Không lẽ cô ấy không hề cảm thấy bản thân yếu đi trong từng ấy thời gian?

- Sica là một người phụ nữ thông minh. Cô ấy biết nhiều và hiểu rõ căn bệnh của mình nhưng cả cô ấy và tôi đều chẳng thể làm gì hơn. Cô ấy có nhóm máu B-. Cả Hàn Quốc chỉ có hai người máu B- còn sống cho tới giờ phút này thôi.

Bạn có bao giờ giờ nghe về âm dương trong máu của mình chưa? Đa số mọi người đều là sắc tố “+” và chỉ có rất ít người mang dấu “-“ có đủ sức sống để phát triển bình thường. Những kẻ hiếm độc, đúng là lạ và quý. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là nó chẳng chung đụng gì với phần lớn thế giới ngoài kia và hiển nhiên là nó sẽ phải chết dần mòn trong niềm tự tôn ta là thiểu số, ta là độc bản duy nhất.

Máu trắng. Em ghét màu trắng là vì nó phải không?

- Cậu chọn học luật ư? Đã vậy còn là luật hình sự nữa? Chắc không phải là một phút yếu lòng đấy chứ Sica? – một ai đó ngạc nhiên la lớn khi nhìn thấy tờ phiếu đăng kí đại học của most-wanted-girl.

- Why not? 

- Cậu rất xinh đẹp, cậu nên chọn một công ty đào tạo nghệ sĩ nào đó để đừng lãng phí nhan sắc trời cho đó chứ. Cậu có chắc là giọng hát hay của cậu sẽ tồn tại được giữa những người đàn ông mà mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, nhăn nhó không? – một ai đó nối tiếp theo sự ngạc nhiên dây chuyền.

- Vậy xinh đẹp là phải làm ca sĩ, diễn viên?

- Tất nhiên, mọi người đều nghĩ vậy mà Sica – một số ai đó hưởng ứng.

- Thế tại sao tớ phải nghĩ giống mọi người?

Có lẽ mọi người đã nghĩ màu trắng đang bị lấm lem. Với Yuri, dù mọi thứ đã kết thúc vội trong nỗi đau thầm kín nhưng khi nhớ tới những năm tháng học hành, mắt cô vẫn ngập tràn sắc tinh khiết trong trẻo. Bởi vì màu trắng sinh ra là dành cho em, người con gái Yuri yêu.

*  *  *

Con đường lá phong dường như dài hơn sau mỗi bước chân đi. Cú điện thoại ngắt quãng làm tim Yuri ngừng đập.

- Yuri à, em…

- Sica. Anyong – Yuri kéo chiếc điện thoại ra xa hơn một chút rồi lại áp vào tai – Sica.

Chẳng kịp suy nghĩ lấy một giây, Yuri cứ mải miết chạy giữa mùa thu đỏ rực màu lá. Nỗi hoang mang càng lớn dần khi người yêu cũ của Jessica bất ngờ khi nhìn thấy Yuri giữa giờ nghỉ ca phẫu thuật.

- Sica? Cô ấy không có tới đây. Cô ấy ghét bệnh viện.

Như một người điên, Yuri chạy băng qua hết mọi con đường nẻo phố họ từng đến để tìm một giọng nói mỏng manh dễ vỡ trong chiếc điện thoại. Lo lắng. Sợ hãi. Đau khổ. Tất cả những thứ đó dồn dập dội vào mạch đập vội vã bên trong lồng ngực Yuri khiến cô không thở được. Ánh mắt kiêu kì, nụ cười lạnh lẽo, dù là gì cũng được, hãy cho Yuri được nhìn thấy một lần nữa thôi.

Cô ấy đứng đó, bé nhỏ giữa khoảng không trắng xóa sau lưng. Đôi môi nhợt nhạt chẳng thể giấu được sau màu son môi hồng cam mấp máy gọi tên Yuri:

- Yuri à, em ở đây.

Cách nhau một chiếc kính trong suốt lớn, Jessica giống như một con búp bê Barbie ảo mộng bị nhốt lại để người ta khát khao nhưng chẳng bao giờ với tới được. Chiếc váy cưới màu trắng lấp lánh nụ cười hạnh phúc của em sao lại làm Yuri đau đến vậy? Tiệm áo cưới Thiên đường bị đông cứng bởi vẻ đẹp hoàn mĩ của thiên thần không bao giờ hiểu được vì sao Yuri khóc đâu em à. Họ không nhìn thấy những gì mà Yuri thấy, họ không biết những gì Yuri biết bởi vì họ không yêu em như Yuri yêu em.

Kề sát tấm kính ngăn giữa tiệm áo cưới và con đường tấp nập ngoài đây, Yuri đặt nụ hôn lên vật thể thủy tinh lạnh ngắt ấy. Chắc là mọi người nghĩ Yuri tâm thần, hay kêu Yuri loạn trí cũng được, điều đó không quan trọng. 

Jessica ở một chiếc bậc cao hơn mặt đường, cúi xuống thật khẽ để áp môi cô vào đúng đôi môi của Yuri. Đằng sau Jessica, những cô dâu, phụ dâu, chú rể và nhân viên có lẽ đang ngỡ ngàng nhìn cô gái xinh đẹp làm chuyện không biết xấu hổ giữa thanh thiên bạch nhật. Ai mà biết được là họ sẽ đàm tiếu hay lên án cô ra sao, nhưng điều đó không quan trọng.

Sẽ chẳng có điều gì là quan trọng nếu bạn vui vẻ gượng cười trước mặt mọi người nhưng lại chẳng biết hạnh phúc thực sự là gì. 

Đây là lần đầu tiên Yuri cảm nhận thế nào là vị ngọt ngào của nụ hôn đầu tiên, Jessica cũng vậy. Tuy có một chiếc kính ngăn giữa nhưng sẽ chẳng có gì là quan trọng nữa khi cảm giác của họ đã xuyên vào nhau và tồn tại trong tim mỗi người mãi mãi. 

Nụ hôn trượt dần trên thanh kính lạnh lẽo cho đến khi bó hoa cưới màu hồng bạch lặng lẽ va vào nền nhà, Jessica ngất đi giữa những hạnh phúc không tên.

- Sica…SICA.

Yuri thét lên một tiếng kêu đau đớn. Sao lại cho cô ấy tất cả mọi thứ rồi lại đem cô ấy đi mất? Tại sao ông trời lại quá ích kỉ khi muốn giữ riêng thiên thần của mình đến như vậy? 

- Cô thay váy cho cô ấy đi, chúng tôi cần cấp cứu khi cô ấy thoải mái hơn – cô y tá gấp rút nói khi nhìn thấy chiếc váy bó sát vào cơ thể Jessica khiến nhịp thở của cô ấy rối loạn.

- Vâng.

- Không. 

Chưa bao giờ Yuri thấy ánh mắt Jessica mãnh liệt như lúc này. Kể cả khi luật sư Jung đanh thép vạch ra tội lỗi của bị cáo cũng không thiêu đốt Yuri như khoảnh khắc ánh mắt giao nhau ấy. 

Yuri biết cô điên nhưng cô cũng biết sẽ chẳng có gì thay đổi bên trong chiếc váy cưới màu trắng ấy dù nó được khoác lên hay cởi ra. Siết chặt lấy ngón tay trắng nhợt của Jessica, Yuri mỉm cười nhẹ nhàng:

- Ừhm, không đâu em.

Cõng Jessica trên lưng, Yuri nghe cô ấy thì thầm trong hơi thở đứt quãng trước khi bước vào một giấc ngủ ngắn:

- Em muốn những gì tồn tại trong kí ức của em chỉ là giọng nói trầm ấm gọi em đầy yêu thương “Sica à”, “em à”, “baby của seobang à” chứ không phải là tiếng còi cấp cứu và những thứ đại loại như “Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng…”. Sẽ chẳng có nhưng gì hết, Yuri hiểu mà, phải không?

Đường về nhà hôm ấy bỗng nên thơ như ước mơ thuở áo trắng học trò. Sau bao năm trời xa cách, cuối cùng Yuri đã được đan tay và đi giữa mùa thu cùng với người con gái cô yêu rồi đấy. Hạnh phúc chỉ đơn giản có thế thôi.

*  *  *

Chiếc đồng hồ cát hai màu xanh hồng trở mình hụt hẫng. Thời gian sẽ chẳng còn đủ cho bất cứ nguyện ước nào nữa.

- Em có một giấc mơ. Nó ám ảnh em ngày này qua ngày khác. Em không biết nó là gì mà cũng chẳng biết lý giải nó ra sao cho Yuri hiểu. Thật điên rồ khi nói điều này nhưng em tin nó thực sự tồn tại trên đời. Và em muốn nhìn thấy nó trước khi em không còn có thể nhìn thấy bất cứ điều gì nữa.

Tờ giấy hình chữ nhật chỉ ba chữ “Đơn từ nhiệm” làm Sở tư pháp rối loạn trong suốt một thời gian rất dài sau đó. Lý do vỏn vẹn có một câu “Vì tôi phải đi tìm hạnh phúc của đời mình” quá khó chấp nhận với những khuôn khổ, điều lệ hàng trăm ngàn điều của thế giới luật khô khan nhưng khi họ cố liên lạc với Jessica thì đáp lại họ chỉ là “Số điện thoại này hiện không liên lạc được”. Lẽ ra tổng đài nên có một chế độ riêng cho những trường hợp đặc biệt như thế này “Số điện thoại này đang ngủ say trong lòng đất mẹ, xin hãy giữ yên bình cho giấc mơ ngàn thu của họ, cám ơn” chắc sẽ hay hơn câu thoại dễ khiến người ta ném điện thoại vì tức tối kia nhiều.

Tò te tí cũng là khúc nhạc điệu quen thuộc khi bà sếp già khó tính phát điên lên vì không gọi được con bé chạy việc lặt vặt trong công ty. Không tầm cỡ cứu người như luật sư Jung nhưng thiếu bóng dáng ai đó cũng đủ khiến cho một tập đoàn lớn chao đảo tí chút. Công việc thời kinh tế khó khăn, kiếm rồi cũng sẽ có. Đi bên cạnh công chúa váy trắng xinh đẹp như em, mỏi gối chùn chân đến bao giờ mới thấy đây?

Trên chiếc máy bay màu trắng, cô gái xinh đẹp trong bộ váy cưới thướt tha ngả đầu lên vai cô gái khác khiến tất cả ánh nhìn tò mò đều hướng về phía họ. Chắc người ta băn khoăn về người mặc áo cưới thì ít, mà thắc mắc về người ngồi bên thì nhiều. Cô dâu đây, chú rể đâu? Cô gái bên cạnh là bạn thân? Phụ dâu hay một vai trò đặc biệt nào? Yuri mỉm cười vuốt tóc Jessica rồi hôn lên đó càng khiến chuyến bay trở thành một đề tài nóng xứng đáng được đẩy lên tầm scandal nghệ sĩ. 

Jessica đuổi theo những áng mây lơ lửng với cảm giác lơ lửng, mọi thứ thật rõ ràng cho giấc mơ trẻ con. Giữa không gian phủ trắng những đám mây với đủ thứ hình thù ngộ nghĩnh, Jessica không tài nào dứt mắt ra được. Cô bay đi bay về rất nhiều lần nhưng kể cả khi không phải là chuyến bay đêm thì cô vẫn giành thời gian cho giấc ngủ mệt nhoài nhiều hơn. Chỉ riêng lần cuối này, Jessica muốn được sống trong vương quốc mây trắng xóa thuở còn là fan cuồng nhiệt của Doraemon một lần trọn vẹn. 

Cô bé 5 tuổi ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời xanh thả hồn mộng tưởng một lần được dạo chơi trên những đám mây. Bởi vì ở đó, cô bé tin mẹ cô chính là một trong những lọn mây trắng che chở giấc ngủ êm đềm mỗi đêm của cô.

Cô bé 15 tuổi ngước nhìn áng mây lững lờ trôi, nụ cười kiêu hãnh nở rộng trong một bàn tay lớn gấp rưỡi ấm áp. “Mẹ à, con đã lựa chọn đúng phải không? Anh ấy là một người đàn ông tốt và sẽ là chỗ dựa vững chãi cho con đúng không mẹ?”. Người ta chỉ hỏi một bóng hình đã khuất về một điều mà người ta biết là không hề chắc chắn.

Cô gái 25 tuổi chạm vô hình vào mây qua một thanh kính cửa sổ máy bay bé xíu với nụ cười ngọt ngào đầy yêu thương. “Mẹ ơi, cậu ấy đang ở đây. Ở bên cậu ấy, con thấy ấm lắm mẹ à. Mẹ không cần phải lo con sẽ buồn hay cô đơn nữa rồi nhé”. Đã chẳng còn những câu hỏi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yulsic