c, capybara

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hakimi luôn nghĩ, nếu như hóa thành một loài động vật, 90% Kylian sẽ biến thành một chú rùa nhỏ (hoặc không) có cái cổ ngắn cũn, với đôi chân một mẩu nhưng chạy rất nhanh và 10% còn lại Kylian sẽ biến thành một con mèo nâu lông ngắn lớn (vì mái tóc không chấm năm xen của anh) nhưng hiện thực vả cho gã một cú đau điếng.

Kylian là một con chuột lang nước.

Bằng một cách thần kỳ nào đó, bạn thân kiêm người yêu và cũng là người gã đang chuẩn bị cầu hôn biến thành một con chuột lang nước ngay khi gã vừa quỳ một bên gối xuống chuẩn bị mở lời. Có chúa mới biết Hakimi đã hoảng loạn tới nhường nào khi màn khói mờ tản đi và bạn trai gã bỗng mất tăm, chỉ còn lại một con chuột lang nước yên vị đứng giữa đống quần áo của anh.

“Chuyện... Chuyện này là sao?”

Hakimi miệng lắp bắp, phải mất ba bốn phút mới thốt ra được một câu, tất nhiên, gã vẫn chưa thể hoàn hồn sau những gì trải qua, thì Kylian (?) trong bộ dạng chuột lang nước bắt đầu nhấc cái móng nhỏ xíu xiu so với kích thước cơ thể của mình chậm rãi viết, hay nói đúng ra là vẽ giun vẽ dế, loằng ngoằng loằng ngoằng khiến Hakimi mãi mới luận ra được.

’15 phút nữa tao giải thích.’

Mọi thứ giống như bị nghẹn lại, không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại những tiếng thở khe khẽ của Hakimi và bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc của Kylianbara. Thời gian ứ đọng, mỗi giây, mỗi phút dài tưởng chừng như vô tận, và dẫu có là Kylian ở hình dạng nào, anh không thể nào chịu nổi cái cảm giác khó chịu này, vì vậy anh tiến lên, trong phiên bản một con chuột lang nước khổng lồ, dùng bàn chân bụ thịt không mang chút sức sát thương nào dậm dậm lên chân gã, miệng còn không ngừng phát ra những tiếng ‘pi pi’ nhỏ có vẻ đang tức giận lắm.

Hakimi không nghĩ đó sẽ là âm thanh mà đám chuột lang nước bình thường sẽ phát ra. Nhưng con chuột lang kia là người yêu của gã và... có lẽ Hakimi nên tỉnh ngủ rồi.

“Ờ thì...”

Mười lăm phút trôi qua, sau khi Hakimi đọc được hơn ba chục bài viết về capybara, lẫn tìm kiếm câu hỏi “Con người có thể biến thành capybara không?” bằng hai mươi bảy ngôn ngữ mà gã có thể nghĩ ra trong đầu, thì Kylian cuối cùng cũng đã trở lại hình dạng con người của mình, ngay tại nơi mà phiên bản chuột lang đang đứng – trên bàn chân của Hakimi. Vì vậy, có chúa mới biết Hakimi cảm thấy thế nào khi người yêu cả người trần trụi ngồi trên chân gã, hai tay cuống quýt ôm lấy hông gã vì giật mình, điều đó lại càng làm cho anh áp sát đầu lên đùi gã hơn. Có lẽ, việc cứng lên trước một người vừa biến về từ một con chuột lang nước không phải một điều nên làm nhỉ.

“Tao... Ờm thì mày biết đấ-“

Kylian ngập ngừng nói, mặt cúi gằm xuống không dám đối diện với ánh mắt hung hăng của gã, nhưng mắt đôi lúc vẫn đảo lên gửi đi tín hiệu cầu hòa. Chẳng để Kylian hết câu, Hakimi đã cắt ngang.

“Không. Kylian tao không biết cái gì cả.”

Tuyệt chiêu mắt cún mà Kylian lấy làm tự hào với tỷ lệ thành công cao ngất ngưởng cũng Hakimi cho K.O chỉ với một cái lườm. Thấy không thể làm gì hơn, Kylian chỉ đành thở dài, ngoan ngoãn trả lời.

"Do nay tao ngủ quên nên cuống quá quên vòng thôi."

"Vòng?"

Hakimi lặp lại, từng câu từng từ tách lẻ từng âm tiết gã đều nghe tới mòn cả tai mà sao khi gộp lại... nó giống như một ngôn ngữ khác, cái loại mà dành cho mấy sinh vật ngoài hành tinh hay dùng trong mấy phim viễn tưởng ấy.

"Thì... Kiểu mày xem mấy phim mà nhân vật chính bị thế nọ thế kia hay mất kiểm soát nên cần thứ gì đó kiềm hãm rồi mà. Thì nó là vòng ấy?"

Kylian cố gắng giải thích, tay chân không ngừng múa máy miêu tả những hình ảnh kỳ dị mà Hakimi chưa từng thấy qua (hoặc gã chỉ không muốn chấp nhận là đã từng thấy một vài trong số chúng.)

"Vậy tại sao mày lại biến thành..."

Gã ngừng lại, không biết nên nói thêm gì. Chỉ nhìn về phía Kylian thôi. Anh im lặng một chút,  mím chặt môi suy nghĩ hồi lâu mãi mới hé miệng.

"Nói nghe hơi buồn cười, nhưng tao biết phép thuật đấy, không phải kiểu ảo thuật dùng kỹ xảo đâu, cũng không phải mấy trò niệm phép như mấy phù thủy trong Harry Potter, tao chẳng đủ khả năng cho mấy trò đó đâu. Kiểu... ha ha... mày thấy rồi đó, biến thành một con vật khi bản thân gặp một điều kiện nhất định."

Kylian nói, rồi ngưng lại, chép miệng một tiếng, có vẻ đắn đo rồi lại tiếp lời.

"Cũng không hẳn là phép thuật. Nó là lời nguyền. Của một tay phù thủy già nào đó ám lên người của kẻ thuộc dòng họ Mbappe. Ai biết tổ tiên tao nghĩ cái quái gì đâu mà chọc thẳng vào tổ kiến lửa đó. Kết quả là con cháu cứ sinh ra là có thôi. Như nãy giờ mày thấy mà, tao sẽ biến thành một con chuột lang nước. Ha ha... nghe chẳng buồn cười chút nào nhỉ."

Kylian thấp giọng cười khổ, đầu cúi gằm xuống, cuộn tròn mình thành một bọc nhỏ. Anh im lặng. Im lặng và chờ đợi.

Hakimi sẽ phản ứng thế nào đây?

Gã sẽ sợ hãi rồi lảng tránh anh? Điều này chẳng phải gì kỳ lạ, suy cho con người luôn là thứ loài mong manh, thứ gì không biết, hoặc quá xa vời để với tới luôn khiến họ trở nên hèn nhát và hoảng loạn.

Hay là... Kylian có chút hy vọng. Mặc dù nó chẳng đáng là bao. Không phải ai cũng có thể chấp nhận được người yêu mình che giấu bí mật khủng khiếp như thế. Cũng chẳng mấy người chịu được việc mình đã phải ở chung với một kẻ người không ra người, ngợm chẳng ra ngợm. Nhưng đối phương là Hakimi mà. Achraf Hakimi. Hakimi của anh. Vì vậy Kylian vẫn muốn thử hy vọng dẫu nó nghe chừng là một thứ gì đó quá đỗi ngu ngốc.

Im lặng một hồi lâu không nghe được hồi đáp của Hakimi, Kylian hiểu chuyện chỉ biết thở dài rầu rĩ quay lưng rời đi.

"Mày... đợi đã."

Hakimi gọi với lại, vội vàng đuổi theo. Kylian thấy trái tim mình đập nhanh hơn, một cảm giác không tốt len lỏi trong tâm trí, "chết tiệt", anh chửi thề một tiếng, động tác chuyển dần từ đi bộ nhanh thành chạy nước rút.

Nhưng chẳng để anh kịp chạy xa, nhịp tim tăng cao đạt ngưỡng giới hạn, ngay lập tức phát ra một tiếng nổ lớn, lại một lần nữa Kylianbara tái xuất, ngoan ngoãn ngồi trong giữa đống quần áo, mặt đần thối không ngừng phát ra những tiếng kêu khó chịu.

"Pi pi pi pi pi pi pi pi pi pi pi pi pi pi pi. Pi pi pi pi."

Một tràng dài "pi pi" đủ các sắc thái kèm theo biểu cảm (không khác là bao) trên gương mặt phiên bản chuột lang nước của Kylian là không đủ để giúp Hakimi hiểu được anh muốn nói gì. Nhưng thế là đủ để gã cố gắng bế Kylian Mbara đặt lên ghế sofa trước khi anh biến về thành Kylian Mbappe.

"Cưng à, tao nghĩ mày nên giảm cân."

Lần thứ ba cố gắng bất thành, Hakimi chỉ có thể ái ngại chọc chọc vào cơ thể tròn vo của Kylian bẹp dí dưới đất, vẫn bày ra khuôn mặt đần thối đặc trưng của một con chuột lang nước nhưng quay ngoắt một bên không thèm nhìn mặt gã.

"Tao không nói mày béo. Thực sự ấy. Tao thề. Tao mà nói dối người yêu tao biến thành capybara.

Gã nói, cố gắng đẩy quả kiwi khoảng năm chục ký đang vươn bộ móng nhỏ xíu bám chặt lên sàn nhà bóng loáng tiến lên phía trước.

"Thôi nào. Lên ghế ngồi đi, đừng để lát nữa biến thành người lại không quần không áo lăn lê dưới đất."

Kylianbara tỏ ý không vui nhưng vẫn lon ton chậm rì lết lên ghế sofa, bốn chân ngắn cũn bịch bịch dậm trên sàn giống như mọi lần giận dỗi. Cũng may là đang ở nhà, Hakimi thầm nghĩ khi cúi người xuống bế bạn trai hiện đang là con chuột lang nước lè tè có chiều dài cơ thể chưa một mét chật vật vật leo lên ghế dài.

"Piiiii."

Tiếng rít dài phát ra từ miệng nhỏ, cộng với cái mặt ngờ nghệch của một con chuột lang, chẳng cần một phiên dịch viên, gã cũng hiểu Kylian muốn nói gì.

"Ai cho mày cười tao!"

Điều đầu tiên Kylian làm khi biến trở lại thành người là vớ ngay cái gối tựa trên ghế cho đi phần thân dưới rồi tặng ngay cho Hakimi một cú đấm vào tay không hề có chút thương xót.

Mọi thứ lại rơi vào một khoảng lặng. Kylian nghiêng nghiêng ngả ngả, cả người hơi lắc lư, phân giảm sự chú ý, cố gắng ổn định trái tim đang căng thẳng của mình.

“Vậy mày nghĩ sao?”

Giọng anh ngập ngừng, ánh mắt lảng tránh, không muốn thấy bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt người yêu, hoặc giờ có thể gọi là người yêu cũ, vì Kylian chẳng nghĩ Hakimi sẽ còn chấp nhận anh.

"Không."

Hakimi quả quyết, quay người lại đi nhặt đống quần áo rơi loạn dưới đất, còn chẳng thèm nhìn Kylian lấy một cái.

Bingo.

Kylian chắc mẩm với kết quả này, vốn chẳng phải điều gì bất ngờ, nhưng trái tim anh vẫn chịu không nổi mà trùng xuống, đôi môi mím chặt, bắt đầu không ngừng tự hỏi bản thân đã lấy đâu cái tự tin mà hy vọng về điều nọ.

Chỉ là chẳng để Kylian thất vọng được mấy giây, Hakimi đã nhẹ nhàng ôm má anh, kéo người nọ nhìn lên chính mình, vội vàng đặt một nụ hôn nhỏ lên trán người nọ.

“Làm cách này để lột đồ mày tốn thời gian lắm. Tao tự cởi nhanh hơn.”

Khóe môi gã hơi nhếch lên, điệu bộ gian manh đi kèm tiếng cười hì hì nhỏ khiến Kylian nhịn không nổi muốn đấm một cái, trái tim vừa rớt xuống vực thẳm lại được tâng lên trời cao, bên tai ngay lập tức vang lên những tiếng tít tít cảnh báo chuẩn bị biến đổi.

“Này đừn-”

Hakimi còn chưa kịp dứt lời, đã có một nắm đấm nhỏ đáp trên mặt gã và một tràng dài tiếng rít lên đầy giận dữ.

“Pi pi piiiii!”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC