d, desire (R16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Tình dục không đồng thuận, tam quan lệch lạc.

—o0o—

"Tôi muốn chếnh choáng trong cơn say, muốn lừa em trao cho mình một nụ hôn nồng cháy, tôi muốn ở bên em, trong căn phòng tối đèn ẩm ướt."

"Kylian."

—o0o—

Nó giống như một giấc mơ dài, Hakimi nghĩ khi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Kylian đang say giấc.

“Kính vạn hoa đã vỡ.“

Hakimi thì thầm.

Trong phút tha thẩn dạo chơi cùng ngài Thỏ tai dài mắt đỏ, giữa thảo nguyên bạt ngàn trải tít tận chân mây, gã ta loạng choạng vấp phải đá, sẩy chân ngã. Gã rơi, rơi và rơi. Rơi xuống dòng nước xanh lè mà đen kịt sóng sánh trong cái lọ to đùng chứa đựng mấy cuộn băng ký ức cũ mòn sớm đã rách nát mẻ sứt lủng thủng lỗ chỗ vốn đã đầy ứ ự, tràn ra cả viền.

Ai mà không thích những giấc mơ rực rỡ?

Ai mà không thích những câu chuyện cổ tích ngọt ngào của xứ sở diệu kỳ?

Gã cứ mãi chìm vào những giấc mộng trưa hè miên mang tưởng như vô tận. Gã chìm. Chìm mãi. Chìm tới đáy sông của khát khao và hy vọng. Chìm tới bờ cạn của hoài bão và đam mê. Chìm tới khốn cùng của ngọt ngào và tanh tưởi của hố sâu tội lỗi.

Rằng chợt có thêm bàn tay ấn mạnh dìm gã xuống đáy sông đen kịt bùn lầy, giống như một nắm đấm của lý trí và đạo đức đang dần hoen ô, mục rữa giáng những đòn thật mạnh vào lồng ngực gã.

"Achraf…”

Gã vùng vẫy. Giãy dụa không ngừng.

"Achraf…”

Những thứ suy nghĩ đen đúa nhờn nhợn bám chặt lấy cơ thể gã.

"Ach…”

Gã vẫn đạp nước, chới với giữa ngây thơ và dại khờ để rồi kiệt sức.

Một câu, hai câu rồi lại ba câu…

Kylian vẫn cứ nỉ non, trong giấc ngủ nông mơ màng chẳng rõ thực hư. Đôi môi hồng hào đó liên tục thì thầm tên gã cho tới khi gã hậu vệ chịu buông mình chìm xuống hồ đen.

“Tất cả là lỗi của mày.”

Đổ lỗi?

Không, sao có thể gọi là đổ lỗi được. Trong khi ngay từ đầu chúng vốn chẳng phải lỗi của gã.

Gã nhắm mắt, thở ra một hơi dài đầy thỏa mãn, khẽ cười thành tiếng. Đôi môi mỏng vút cong mang theo sự căm hờn, thù ghét, lẫn đâu đó chút vui sướng.

Tất cả là tại Kylian. Tại thằng bạn thân khốn khiếp đã làm gã si mê.

Tất cả là tại Kylian. Tại những cử chỉ quá đỗi ngọt ngào làm gã lẫn lộn giữa bạn và tình.

Tất cả là tại Kylian. Tại những cám dỗ đầy quỷ quyệt và xả trá đã làm gã sa lầy.

“Tất cả là lỗi của mày.”

Hakimi lặp lại, bàn tay lướt dọc theo đường cong cơ thể dần vươn tới hõm cổ yếu đuối của người dưới thân. Ngón tay thô ráp miết mạnh yết hầu, cảm nhận sự rung động của vòm họng, cái cách mà những sợi dây thanh quản rung rinh, cái cách mà đầu lưỡi vân vê từng âm tiết tròn vạnh, cái cách mà từng luồng không khí nóng hổi bật ra khỏi đôi môi mềm, cái cách mà Kylian vẫn gọi tên gã, khi cái nóng thiêu đốt lý trí của thuốc kích dục dần xâm lấn.

Đố kỵ, ham ăn, tham lam, trụy lạc, kiêu ngạo, lười biếng và giận dữ.

Thất đại tội. bảy mối tội đầu, những gì tội ác sơ khai nhất của con người. Chúng là bản thể cho mọi tội lỗi, là đại diện cho phần con nặng hơn phần người, là tất thảy những gì đen đúa, bại hoại, sa đọa, mục nát, tán tận của lương tâm, thiu thối của đạo đức, hoen ố của phẩm hạnh. Chúng là những cám dỗ, là vực thẳm sâu hoằm ngoài vòng lao lý, chúng là lớp bùn lầy nhớp nháp và tanh tưởi, chúng là…

“Kylian.”

Gã gọi. Và rồi nhìn thấy những vệt đen nhạt vất vưởng xung quanh. Đen của bóng đổ dưới ánh đèn ngủ nằm im lìm ở tủ đầu giường. Đen của hàng mi rung rinh sắp mở rồi lại đóng. Đen của đôi đồng tử lấp lánh tựa như đem cả cả dải ngân hà thu vào mắt lại mịt mờ tầng sương. Và đen, đen của hoảng loạn, sợ hãi, đen của thất vọng tràn trề. Đen, và đen của…

“Hakimi thả tao ra.”

Kylian giãy dụa không ngừng, hòng thoát khỏi cái còng tay đã giam chặt anh trên giường. Mọi thứ dường như là vô ích, dẫu sao thì cái còng tay là loại chuyên dùng cho lũ tội phạm còn cái thành giường từ gỗ nguyên khối chịu lực cả trăm cân, nhưng Hakimi có vẻ vẫn chưa yên tâm lắm.

Gã nhoài người ra hộc tủ, lần mò một lúc lấy ra một chai gì đó. Kylian bị bó chặt không thể làm gì được, chỉ có thể mở tròn mắt nhìn thứ chất lỏng trắng đục được đổ lên phần bắp đùi trần trụi.

Lạnh.

Lạnh, trơn trượt và nhớp nháp. Với kết cấu dạng lỏng của chúng, Kylian nghĩ đó là một loại thuốc dạng gel.

Anh dám chắc chúng chẳng phải thứ gì tốt đẹp cả, vì Hakimi thậm chí đã đeo đến hai lớp găng tay trước khi bắt đầu quệt đống dịch lạ kia khắp vùng thân dưới của anh.

Đầu anh choáng váng quay cuồng, cả cơ thể mềm oặt ra, không còn chút sức lực nào. Cả người anh bị bao phủ bởi thứ chất lỏng nhầy nhụa có phần lạnh buốt, trái ngược với thân thể nóng hừng hực làm Kylian run lên bần bật.

Rồi cái nóng chợt ập đến. Cơ thể anh như miếng bọt biển không ngừng hút lấy chất lỏng kỳ dị kia.

Đầu tiên là lạnh, lạnh buốt xương. Tiếp tới là nóng, nóng như thiêu như đốt.

Tất cả mọi xúc cảm như từng cơn sóng triều dữ dội liên tục ù ập vào mỏm đá của lý trí đang mơ màng. Tầng tầng lớp lớp tế bào trên cơ thể nhạy cảm tới độ muốn phát ra những tiếng gào thét đinh tai nhức óc dù chỉ là động chạm nhẹ nhàng nhất. Làn da nâu bánh mật bị thuốc kích thích huân đến sậm đi một tông, đỏ au lên đau rát vì cọ xát vào quần áo thô ráp.

Hakimi mỉm cười, gật gù tỏ vẻ hài lòng với trạng thái hiện giờ của Kylian, tay với vào trong áo bắt đầu chơi đùa với núm vú anh, hoàn toàn không có ý định buông ra. Hai ngón tay kẹp chặt, day day, nhéo nhẹ, vân vê đầu vú nhạy cảm. Gã cúi sát đầu xuống, dùng chóp mũi đẩy cái áo hoodie dày lên phía trên. Hakimi hơi hé miệng, đầu lưỡi ấm nóng ẩm ướt vẽ từng đường nhỏ lên lồng ngực phập phồng lên xuống hỗn loạn, chốc chốc lại dừng lại ở một vị trí bất kỳ nào đó mút mát, giống như giác hút của mấy con bạch tuộc liên tục nhấm nháp tận hưởng hương vị đã thèm khát bấy lâu.

Cái áo cộm lên che khuất đi nửa gương mặt của Hakimi, Kylian chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy hút hồn đang ghì chặt vào anh. Trong vô thức, Kylian nhớ tới những ngày tháng cũ, mà cũng chẳng cần kể đâu xa, khi mới đó cách đây có vài ba tiếng, đôi mắt nọ cong lên khép hờ ngập tràn yêu thương cùng chiều chuộng.

Chẳng còn gì cả.

Kylian nhìn, nhìn và nhìn. Từ thế giới rợp nắng vàng tươi, từ vườn địa đàng thênh thang rộng lớn, từ bầu trời trong xanh chẳng vẩn đục mấy tầng mây.

Kylian nhìn, nhìn và nhìn. Nhìn xuống chốn u minh đen nghịt một màu, nhìn xuống đáy vực sâu hoằm nắng chẳng tới đáy, nhìn xuống đôi mắt nọ.

Giống như tấm kính phẳng đặt giữa lằn ranh của địa ngục tối tăm với thiên đường rực rỡ, dưới ảnh hưởng của hiệu ứng quang học dần bóng lóa trở thành một tấm gương phản chiếu lật ngược lại trắng đen.

"Ah…”

Cảm giác ngứa ran cùng khoái cảm truyền tới từ núm vú càng làm anh cố vặn vẹo cơ thể hòng thoát ra. Bàn tay của người nọ ôm lấy bộ ngực hơi sưng lên, đầy ác ý cố tình siết chặt lại khiến Kylian buộc miệng rên rỉ.

"Không…. ah…"

Hakimi rúc đầu sau gáy Kylian, lướt qua, lướt lại, cái lưỡi khốn khiếp mơn trớn hõm cổ nhạy cảm. Dưới tác dụng của thuốc, nhịp thở Kylian bắt đầu hỗn loạn, đầu óc mụ mị, anh ưỡn người, cố gắng tránh né sự xâm lấn của đối phương, khóe môi lại chẳng thể kiểm soát không ngừng rỉ rích những tiếng rên vụn vặt.

Dưới động tác thành thục của Hakimi, chân sút hàng đầu thế giới dần mất đi sự tỉnh táo của mình. Cả cơ thể bỏng rát vì dục vọng. Đại não anh nhão như bùn, trống rỗng chẳng còn gì. Kylian chìm trong cơn đê mê, đôi môi đỏ au hé mở, hai ngón tay vói vào khuất đảo trong khoang miệng, trêu đùa lưỡi hồng.

Cảm giác buồn nôn ập lên đại não khiến Kylian há to miệng, lại càng tiếp thêm cơ hội cho Hakimi tàn phá, mắt anh trợn ngược lên, mặt mày trắng bệch vì thiếu oxy.

Bộ quần áo phẳng phiu sạch sẽ bị biến thành đống vải rách bẩn thỉu, bàn tay đó tiến tới, vòng qua eo em, lăm le cặp đùi săn chắc.

Kylian cố kẹp chân ngăn người kia xâm phạm mình. Nhưng với hai cái còng giữ chặt chân, kẻ nọ chỉ càng được đà chen vào khe hở hẹp giữa đùi non, chất lỏng sền sệt trắng đục khiến đường đi trở nên dễ dàng hơn. Gã từ từ trượt qua phần da mỏng, mân mê, mơn trớn rồi để lại vô số ấn ký xanh tím rải rác khắp làn da .

Chúng sượt qua nơi kín đáo của anh rồi chạy dọc lên sống lưng, lại dừng ở lồng ngực, vân vê giây lát rồi vòng lên phía trước, bắt đầu một vòng lặp luẩn quẩn. Kylian muốn nhắm mắt lại để không phải trông thấy cảnh xuân dâm dục của mình. Nhưng anh không nhắm được. Hakimi căn khi khóe mi anh sắp khép lại, gã sẽ nhéo thật mạnh, để rồi Kylian phải mở to mắt vì đau.

Sự nhục nhã đốt cháy chút tự cao cuối cùng còn sót lại trong xương cốt anh. Kylian chỉ có thể thút thít trong tuyệt vọng, cố gắng vẫy vùng hòng thoát ra, anh giống như một con thú hoang bị mắc bẫy, rên rỉ ư ử trong hoảng loạn sợ hãi.

"Ngừng... nữa... nữa..."

Từng tiếng rên rỉ xông ra khỏi đôi môi mím chặt đến trắng bệch. Anh vừa khóc vừa thở hổn hển. Ham muốn bẩn thỉu từ xương cụt chạy dọc lên đỉnh đầu không ngừng ngấu nghiến sợi dây lý trí cuối cùng.

Ngứa...

Kylian muốn nhiều hơn nữa.

Dừng lại...

Anh không muốn bị lăng nhục.

Đầu anh ong ong, đấu tranh giữa chút lý trí còn sót lại về lòng tự trọng hay nên buông thả để khoái cảm lan dần trên cơ thể hành hạ. Anh khó chịu nghiến chặt răng.

"Cút đi."

Đôi mắt anh đỏ au, nước mắt không thể kiềm nén lặng lẽ lăn khỏi khóe mi. Kylian thút thít, nghiêng đầu né tránh nụ hôn của gã.

"Kính vạn hoa đã vỡ."

Hakimi chợt nghĩ, Kylian giống như được đúc nên bởi đường vậy. Bên ngoài phủ một lớp mật ong ngọt ngào ngát hương bao bọc lấy caramel sóng sánh.

Rằng trời cao đã gom hết thảy mật ngọt để tạo nên Kylian của gã.

"Hakimi."

Kylian gọi. Khẩn khoản van xin, run rẩy, hoảng loạn, sợ hãi, mỏi mệt, đầy cay đắng và những thanh âm bị nghiền nghẹn trong cổ họng.

Gã rũ mắt nhìn xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu to tròn luôn ngọt ngào lấp lánh tựa như caramel sóng sánh.

Chợt gã nhớ, về những tháng ngày xưa cũ.

Rằng khi còn nhỏ, xíu xịu xiu như bé hạt tiêu, mẹ từng cho gã đi một phiên chợ chiều. Gã đi, đi, đi và đi mãi, trải dài bước chân giữa con đường thênh thang rộng lớn, những cửa hàng ngập tràn màu sắc giống như những dải dài xếp từng ô trong vòng quay của đồng hồ thời gian trôi nhanh tới độ trắng xóa và mịt mờ.

Mọi thứ nhòe, nhòe rồi lại rõ, chập chồng khoảng trắng xám đen của cuộn băng ký ức cũ mòn đã bị khuyết đi vài phần. Giữa dòng sông băng chảy trôi nước siết, gã chỉ níu được nụ cười của mẹ xoa đầu gã, khi lục vội chút tiền ít ỏi đưa cho ông bán quán cho một mảnh kẹo đường nhọn hoắt.

Gã chẳng nhớ khi ấy mẹ đã nói gì, bản thân đã làm gì. Nhưng gã nghĩ khi ấy nhóc Hakimi nhỏ sẽ mở to đôi mắt tròn xoe, háo hức nhảy cẫng lên khi nhận được thanh kẹo - mặc dầu nó chỉ là hỗn hợp của đường và nước được đun sôi đến khi keo lại, trải dàn mỏng như tấm thủy tinh trong mỏng manh bị đập vỡ thành từng mảnh bén.

"Hakimi."

Mảnh kẹo nhọn cứa một đường bên khóe môi, máu chảy, rơi xuống, lộp độp vấy bẩn màu cam đất ngọt ngào.

Chẳng còn gì là trong sạch. Mảnh kẹo đường bị vấy bẩn bởi những gì dơ dáy nhất.

Chỉ còn người nọ vẫn gọi. Khẩn khoản mà van cầu.

"Hakimi. Làm ơn."

Giọng nói vỡ tan lại như dao sắc, như đao dài, cứa đứt sợi rơm lý trí cuối cùng của kẻ đuối nước chới với giữa biển hồ của tội ác. Tựa rằng que kẹo năm đó gã mân mê. Ngọt ngào tới nỗi khiến gã trót quên đi phần bén nhọn.

"Kylian."

Gã cười, nhẹ nhàng mà như mếu. Đầu cúi gằm xuống rúc sâu vào lồng ngực anh, chậm rãi nói.

"Em chẳng làm gì được tôi cả."

Chẳng một ngôi sao nào dám buông mình khỏi trời cao làm đơn kiện tụng bản thân đã bị lạm dụng ra sao.

Vì bọn họ là những ngôi sao sáng chói lọi chẳng dính chút bùn lầy.

Vì bản thân gã đã rơi rồi, vì quanh thân chỉ còn nhớp nháp bẩn thỉu tanh hôi của bùn đen kịt.

"Em chẳng làm gì được tôi cả."

"Vì."

“Tôi đã yêu em. Tôi là một con súc vật, nhưng tôi yêu em. Tôi thật đáng khinh và tàn bạo, và tráo trở, và tất cả mọi thứ, nhưng tôi vô cùng yêu em.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net