Chương 8: Chúng ta đã có thể kết hôn rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Drake vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên được một ngày cuối thu của tám năm về trước. Đó là một ngày đẹp trời hiếm có trong năm nhuần và là thời điểm thích hợp để kết hôn.

Tất cả họ hàng, bạn bè của gia đình Inou và gia tộc Korsi đều tập trung lại để chuẩn bị cho đám cưới của cặp đôi vào ngày mai. Drake năm nay hai mươi mốt tuổi, đã tốt nghiệp học viện quân sự và đã từng giữ chức vụ đại đội trưởng trong quân đội của cha hắn một khoảng thời gian. Lần này m, hắn đặc biệt xin phép nghỉ ở doanh trại quân đội và đến đây để cùng Leia tham dự tiệc cưới của Inou.

Cả biệt thự đều phi thường náo nhiệt, khách đến dự phần lớn đều là những gương mặt vô cùng xa lạ, Leia sợ điều này sẽ làm hắn cảm thấy nhàm chán vậy nên đã lặng lẽ kéo hắn trèo qua cửa sổ, lẻn vào phòng ngủ của Inou để xem anh thử lễ phục.

Drake nhớ vào ngày hôm đó, Inou đã được chuẩn bị sẵn một bộ vest trắng tinh để bước đến lễ đường của đám cưới. Nhìn từ xa, lễ phục của Inou có những họa tiết hình phượng hoàng màu vàng nhạt trang trí ở khắp vai và vòng eo, ngoài ra còn có thể thấy toàn bộ trang phục cưới này đều được thêu bằng lông vũ màu trắng, trông như là một bức tranh chúng nó đang háo hức cất cánh, vừa thanh lịch mà lại tao nhã phi phàm.

Leia lấy chiếc nơ màu xám nhạt lấp lánh ánh bạc cài lên người Inou, đồng thời lại cài thêm một bông hồng đang nở rộ trên ngực áo anh. Inou thì đang luyện tập quản lí biểu cảm của mình trước gương. Càng lớn, anh thấy mình trông càng giống người mẹ Omega Ellie của mình, anh cũng thừa hưởng luôn cả đôi chân mày dịu dàng của bà ấy, thế nên khi anh cười, khuôn mặt anh cũng trở nên xinh đẹp hơn vạn lần và khiến cho người khác có cảm giác như bản thân họ đang bị đắm chìm trong gió xuân.

Leia cứ chạy lên rồi lại chạy xuống để đưa đồ cho Inou. Vì để tránh gây ra những hiểu lầm không đáng có, Drake đứng tựa người vào cửa sổ và quan sát anh từ xa. Hắn mơ hồ cảm thấy Inou không vui vẻ như mọi người đang nghĩ mà chỉ khoác lên mình thái độ "làm việc mình nên làm" và cũng mong muốn nhanh chóng hoàn thành xong công việc đó.

Hai anh em Inou và Leia rõ ràng chỉ cách nhau có hai tuổi, nhưng tính cách của họ lại khác nhau đến mức khó có thể nào tin được rằng họ đã lớn lên cùng nhau.

Tính cách của Drake tương đối thẳng thắn và không thích kiểu đạo đức giả như Inou. Ngược lại thì hắn càng yêu thích Leia, người có tính cách vui vẻ hoạt bát và rộng lượng. Hắn sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên cậu trai dường như không bao giờ có điều phiền não nào như Leia.

Vậy nhưng hôm nay Leia cũng không cười nhiều, cậu cứ vùi mình vào lồng ngực Inou, nước mắt cậu thấm ướt đẫm cổ áo anh, một giọt nước rơi xuống bông hồng đang nở rộ.

"Đừng khóc." Inou nhẹ nhàng vuốt tóc Leia, nói. "Cũng không phải là chúng ta không thể nhìn thấy nhau nữa mà."

Leia nắm tay anh, mắt cậu đỏ hoe.

"Chúng ta xưa nay chưa bao giờ xa nhau." Leia thì thầm. "Em chắc chắn sẽ nhớ anh lắm."

"Anh phải có cuộc sống của riêng mình." Giọng Inou nói nghe có chút run rẩy. "Em cũng có Drake mà, có phải không?"

Quả nhiên nghe xong câu này, Leia ngượng ngùng nhìn về phía hắn. Drake cũng đối với cậu mỉm mỉm cười, làm ra một cử chỉ ngầm thể hiện cho cậu thấy hắn vẫn ở đây. Đúng như dự đoán, Leia bật khóc nhưng miệng vẫn mỉm cười.

"Vâng. Em sẽ mau mau chóng chóng đến tìm anh."

Inou véo véo khuôn mặt Leia, mặt cậu bé đỏ bừng như hồi còn nhỏ, đỏ như thể có hai ánh hoàng hôn đang chiếu rọi trên đó. Hai anh em trò chuyện không lâu thì người quản gia mở cửa bước vào. Ông kính cẩn yêu cầu Inou kể lại chi tiết về trình tự sẽ diễn ra trong lễ cưới đồng thời cũng ném qua ánh nhìn trách móc về phía Leia và im lặng ra hiệu cho cậu ra ngoài đón khách.

Drake không còn cách nào khác ngoài việc rời khỏi phòng ngủ của Inou cùng với Leia, thế nhưng Leia cũng không vâng lời mà đi đến tiền sảnh, dù sao thì Ivan và Ellie cũng đang chủ trì ở đó, dù có hay không có cậu cũng vậy thôi, cậu nghĩ.

Hai người nắm tay nhau đi dạo trong vườn, cả hai người đều rất trân trọng khoảng thời gian bên nhau hiếm hoi này. Hắn quỳ một gối xuống, lấy từ trong túi áo ra một chiếc huy chương bằng vàng nặng trịch và trang trọng đặt nó vào tay Leia.

"Một năm trước, khi cha và anh đang truy đuổi tàn dư của một nhóm người bên ngoài hành tinh, bọn anh đã chạm trán với tên chỉ huy đang bỏ trốn của họ. Một người trong số họ có khả năng triệu hồi "lửa thiên đường" rất mạnh mẽ. Mắt thấy rằng ông ta sắp sửa bỏ chạy, anh đã dẫn đội vào trong đống lửa đang cháy. Đương nhiên cuối cùng chỉ huy của bọn họ đã bị bắt sống và anh cũng nhận được huân chương." Hắn ngượng ngùng cười. "Anh đã bị bỏng nặng, nằm trên giường hơn một tháng sau khi trải qua cuộc phẫu thuật ở bệnh viện. Anh chưa bao giờ dám nói cho em biết. Huân chương thì vừa được gửi tới hai ngày trước vậy nên anh cũng muốn mang nó trao cho em sớm nhất có thể, Leia." Hắn nhìn Omega đang đỏ mặt, nghiêm túc nói. "Anh đã tích lũy đủ điểm chiến công để báo cáo cho Liên Bang. Khi em đủ tuổi, chúng ta đã có thể kết hôn rồi."

Leia lau lau mắt bằng mu bàn tay khô ráo, ừ một tiếng nặng nề và ghim chiếc huy chương vào ngực. Bọn họ đã hôn nhau dưới một tán cây rậm rạp, gốc cây này khi xưa đã bị một cú sút bóng của cậu tàn nhẫn phá hủy, tuy nhiên nó vẫn còn mạnh mẽ sinh trưởng và tiếp tục cao lớn, một chiếc lá vàng khẽ khàng rơi trên vai hắn.

Vì thân cây mộc lan quá ngắn không đủ chỗ cho hai người cùng ngồi, vậy nên Leia kéo Drake chạy ra rìa sân, nơi có một cây đa khổng lồ hàng trăm năm tuổi. Cả hai đều là những bậc thầy trèo cây, bọn họ nhanh chóng trèo lên ngồi trên cành cây đa dày đặc, trò chuyện với nhau giữa tiếng côn trùng ríu rít trong trẻo.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có hai người đi vào khu vườn, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của nó, họ đứng rất gần hai người bọn, thì thầm điều gì đó không rõ ràng.

Leia bịt miệng Drake ra hiệu cho hắn im lặng, cậu nghĩ nghĩ không muốn có ai nhìn thấy được bọn họ đang ở đây. Drake cũng hiểu ý gật đầu, nín thở ở bên cạnh Leia. Hai người kia đi chậm rãi tiến đến dưới gốc cây đa, Drake cũng dần nhìn rõ khuôn mặt của hai người nọ xuyên qua từng kẽ lá. Họ là Ivan và người quản gia.

Anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng đặc trưng của Ivan, giọng nói phảng phát như âm thanh tiêu chuẩn của máy móc và dường như được tổng hợp lại bằng điện tử.

"Mọi người tới đủ cả rồi?"

Quản gia cung kính nói.

"Còn có bá tước và nữ bá tước đang trên đường tới. Tôi vừa mới liên lạc với họ để xác nhận rằng họ có thể đến đó trước bữa tối."

"Đều chuẩn bị xong chưa? Hết thảy đều cần phải cẩn thận kiểm tra lại một lần." Ivan nghiêm túc nói. "Hãy đảm bảo mọi người đều được chăm sóc tốt."

"Vâng."

Cơn gió mùa thu ùa tới từ trong rừng, mang theo một loạt cảm giác ớn lạnh khi lướt qua da thịt. Leia bỗng nhiên không nhịn được hắt hơi một cái, hất tung một đám bụi dính trên lá cây, khiến hai người đang nói chuyện bên dưới giật mình.

Ivan lớn tiếng quát.

"Ai ở trên cây, đi ra!"

Leia nhảy xuống từ trên cây và Drake cũng làm theo.

"Hồ đồ." Vẻ mặt Ivan nghiêm túc nhìn Leia. "Con bao nhiêu tuổi rồi? Con có thể hay không hiểu chuyện một chút?"

Leia ủy khuất bĩu bĩu môi khó chịu.

"Con biết rồi, bây giờ con sẽ đi ra tiền sảnh ngay."

Drake chỉ kịp liếc nhìn lại Ivan một cái trước khi hắn bị Leia kéo đi.

Thực ra số lần hắn gặp bố vợ tương lai không nhiều lắm vì có thể nói số lần Ivan về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thế nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy Ivan, hắn lại cảm thấy có gì đó ẩn ẩn khó chịu trong lòng mà không thể nào giải thích được.

Ba năm về sau, khi hắn một lần nữa được gặp lại Ivan, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó quen thuộc với mình đến lạ lùng, thế nhưng quen thuộc ở đây lại là kinh nghiệm giết chóc trên chiến trường, thứ linh cảm này đồng thời cũng làm cho hắn biết rằng so với Alpha, Ivan càng trông giống một "dị nhân" hơn.

Trong thời kỳ hỗn loạn của vũ trụ hàng ngàn năm về trước, do bức xạ của vật chất vũ trụ bị thoát ra ngoài đã khiến cho một số lượng nhân loại bình thường bị biến đổi thành hai giới Omega và Alpha.

Alpha có thể chất và sức mạnh cường tráng, trí thông minh thường cao hơn Beta và Omega cùng tuổi rất nhiều. Đổi ngược lại là Omega, mặc dù trông họ có vẻ mỏng manh và yếu đuối nhưng cấu trúc não của bọn họ lại tiềm ẩn những tiềm năng tâm linh mạnh mẽ. Một số người trong số họ đã tiến hóa được các thực thể tâm linh và sở hữu những dị năng quái dị, và bọn họ được gọi chung là những "dị nhân".

Những gì tiếp theo là một lịch sử chia cắt lâu dài mà phải mất ba ngày ba đêm mới lột tả hết được. "Dị nhân" và Alpha là hai phe đối lập. Bọn họ đều rất cố gắng tranh đấu giành quyền lãnh đạo Liên Bang cho mình, và cuộc chiến đương nhiên rất khốc liệt. Lúc đầu, phần lớn các Omega đều đi theo phe dị nhân, nhưng ngay sau đó bọn họ lại phát hiện ra rằng mình không thể giao phối với Omega, Beta hay thậm chí là Alpha để sinh ra những đứa trẻ có siêu năng lực giống như mình, vậy nên dị nhân dứt khoát bỏ rơi họ và chỉa mũi dùi sang hướng loài người.

Cuộc chiến tranh này đã kéo dài rất lâu và cuối cùng kết thúc với sự thất bại hoàn toàn của những dị nhân. Sau khi nhóm dị nhân bị đánh bại, bọn họ đã chọn cách lẫn trốn sang các thiên hà khác, thành lập đất nước và quyền lực chính trị của riêng mình. Giữa bọn họ và Liên Bang luôn tồn tại những xích mích to nhỏ không đáng có.

Suy cho cùng, bọn họ là những cá thể tiến hóa dựa trên nguồn gốc là Omega, cơ thể của họ thực sự rất mỏng manh cho dù có tập luyện bao nhiêu đi chăng nữa. Thể chất của họ luôn sẵn sàng cho việc sinh nở, tuyến thể lại phát triển hạn chế, nói công bằng thì do môi trường khắc nghiệt của thiên hà bên ngoài không phù hợp với nhu cầu sống của họ vậy nên thể lực của nhiều dị nhân thậm chí còn tồi tệ hơn nếu đem ra so sánh với Omega.

Ngày nay, sau hàng nghìn năm đã qua, Omega vẫn phải sống dựa vào Alpha như những bông hoa leo trên giàn, trong khi dị nhân thì đã dần thoát khỏi giới hạn của mình trong quá trình tiến hóa và trở nên khác biệt so với Omega.

Xét thấy về cả hai mặt sinh lý và tâm lý đều có phần vượt trội, những dị ngân ngày càng khẩn thiết phải quay trở lại quê hương của mình, từ đó dẫn đến sự tranh chấp giữa hai bên càng lúc càng trở nên khốc liệt.

Vậy nhưng hắn cảm thấy Ivan thật sự là một Alpha hàng thật giá thật, mặc dù mùi pheromone Alpha trên người ông rất nhẹ, nhưng xác thực là mùi pheromone tự nhiên. Bất kỳ Alpha hay Omega ở xung quanh ông đều có thể ngửi được. Huống chi, phòng thí nghiệm sinh học Liên Bang lại có mạng lưới an ninh cực kỳ cao, không thể tùy tiện để người lạ trà trộn vào. Drake nhíu nhíu mày, thấp giọng hỏi Leia.

"Cha em vẫn luôn như vậy sao?"

"Đúng vậy." Leia không rõ tại sao hắn hỏi vậy. "Em luôn cảm thấy mình không thể đến gần và làm thân với cha... nhưng ông ấy vẫn luôn đối xử khá tốt với chúng em."

"Còn quản gia? Ông ấy đến đây từ khi nào?"

"Hình như ông ấy đã đến vào năm em sinh ra. Mẹ em nói rằng người quản gia cũ theo bà kể từ khi bà được gả tới đây đã đến tuổi nghỉ hưu. Cha lúc đó thì muốn phụ trách một dự án của Liên Bang nghe có vẻ rất quan trọng, vậy nên ông cứ ở suốt trong phòng thí nghiệm. Vậy nên là quản gia đã thay cha chăm sóc mẹ cùng chúng em. Sao anh lại hỏi vậy?

"...Không có gì."

Cậu trông như thật sự không biết điều gì cả, vậy nên Drake cũng không hỏi thêm câu nào nữa. Hắn thiết nghĩ, dù Ivan có xảy ra vấn đề gì, thì khi Leia trưởng thành sau hai năm nữa, hắn đương nhiên sẽ ở bên cạnh cậu và bảo vệ Leia bằng hết khả năng của mình.

Họ đi dọc hành lang đến tiền sảnh, nơi có đông đúc người thân, bạn bè đang đến chúc mừng. Mẹ của Leia, Ellie, đang ngồi đó để tiếp khách. Tuy thỉnh thoảng bà vẫn ho, trông hơi ốm yếu, vậy nhưng hai hàng chân mày của bà nếu nhìn kỹ thì vẫn giữ được nét khí chất gần giống với Inou. Mỗi lần Drake nhìn thấy vào gương mặt của bà, hắn sẽ luôn cảm thấy rằng thông qua bóng lưng đó, hắn có thể nhìn ra được Inou của hai mươi năm về sau.

Tất nhiên điều này khiến hắn cảm thấy cũng không mấy hứng thú.

Leia kéo theo Drake, cùng hắn bước tới chào hỏi.

"Mẹ."

Ellie quay người lại nhìn thấy hai người, trong đáy mắt hiện lên nụ cười.

"Drake cũng ở đây à."

Drake bước tới chào bà, Ellie trò chuyện với hắn một lúc và hỏi thăm tình hình hiện tại của hắn. Khách cứ đến liên tục nên buộc ngay sau đó hắn và Leia phải rời đi trước. Sự nhộn nhịp tiếp tục kéo dài đến buổi tối, khi một bữa tiệc hoành tráng trước đám cưới được tổ chức và đó cũng là lần đầu tiên Drake nhìn thấy tiểu Công tước Korsi.

Điểm bắt mắt nhất phải nói đến ở Korsi chắc hẳn là mái tóc màu hạt dẻ nhạt kia. Trông cậu ta như kiểu đang đội trên đầu một chuồng gà bừa bộn nhưng vẫn tự hào về bản thân và luôn muốn khoe kiểu tóc của mình với người khác.

Ngoại hình của cậu ta thì chỉ có thể được coi là trung bình nếu đem ra so sánh với các Alpha khác. Cậu ta có đôi lông mày xếch nhìn khá là bắt mắt. Nếu không phải phong thái cử chỉ của cậu ta miễn cưỡng có thể coi là tao nhã thì Drake sẽ không thể nào tin rằng cậu ta chính là tiểu Công tước trong lời đồn.

Leia rõ ràng không hài lòng lắm với tiểu Công tước Korsi, cậu bé chán nản suốt đêm và cuối cùng thì xin về nhà ngủ sớm với lý do cảm thấy không khỏe.

Sau khi Leia rời đi, Drake cũng không còn cảm thấy muốn ở lại thêm nữa. Hắn không thích bầu không khí ồn ào náo nhiệt như vậy, chẳng khác nào hắn đang đứng ở nơi có cả một đàn ruồi đang bay vo ve vo ve xung quanh hắn. Hơn nữa trong phòng nhiều người như vậy, đa số ai cũng tự xưng mình là tầng lớp thượng lưu, là người của giới quý tộc chức cao vọng trọng, cũng không có ai để lọt vào mắtmột tên sĩ quan cấp tá bé nhỏ, vậy nên hắn nghĩ nghĩ một lúc, quyết định nói lời tạm biệt với bà Ellie, sau đó lại đi theo lối dọc của hành lang dẫn ra vườn hoa, quay trở lại về nhà bằng con "đường tắt" quen thuộc như thường lệ mà không đi bằng cổng chính nữa.

Drake nhẹ nhàng đạp lên một cành cây treo lơ lửng, nhướng người trèo lên bờ tường, ngoài ý muốn thấy được một bóng người cũng đang ngồi trên đó với tư thế rất oai hùng, chân thì giẫm lên bức tượng quái thú màu đỏ in nổi trên tường, tay thì cầm một chai bia đen, hình ảnh ấy có thể xem như là sự phối màu tuyệt vời, đem thân ảnh của người đó hòa với màn sương đêm hợp lại thành một thể.

Drake gần như không dám mở miệng xác nhận.

"...Inou?"

Người đàn ông đó nghe thấy tiếng nói thì cũng chậm rãi xoay người lại, để lộ ra đôi mắt màu hổ phách sáng ngời dưới ánh trăng, chứa đầy những giọt nước óng ánh trong suốt.

Inou dường như không thèm liếc nhìn anh lấy một cái, nhanh chóng quay đầu lại nhấp một ngụm bia rồi tiếp tục nhìn về phía vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời.

Drake nhất thời cũng không biết nên tiến hay lùi, thế nhưng hắn biết mình không nào thể để Inou cứ ngồi đây như này và tiếp tục uống, vì vậy hắn đưa tay về phía anh, thận trọng nói.

"Inou, để tôi đưa cậu xuống nhé? Cậu nên quay lại thôi."

Lần này trái lại Inou đáp lời hắn rất nhanh, anh trông có vẻ say, nước trong mắt anh ấy thì dường như có thể tràn ra bất cứ lúc nào. Anh ngước mắt trân trân nhìn Drake, ánh nhìn lúc đó vô cùng phức tạp, chứa đựng rất nhiều loại cảm xúc khác lạ khiến hắn nhất thời cũng không thể lí giải được.

Cuối cùng, hắn chỉ anh nói.

"Hãy chăm sóc Leia thật tốt."

Sau đó anh đối với Drake phất tay một cái, lại dùng tay kia đỡ đầu thú khổng lồ của bức tượng nhảy trực tiếp từ trên cao bờ tường xuống.

Drake hơi hoảng hồn cuống quít giẫm lên đống gạch ngói nát để nhìn xuống bên dưới. Inou sau khi tiếp đất đã vấp ngã hai lần, cố làm ra vẻ không có gì đáng ngại rồi  bước đi loạng choạng hướng về phía cửa chính, thân hình trông có vẻ cô đơn và lẻ loi vô cùng.

Drake nhìn anh biến mất trong màn đêm sâu thẳm, nghĩ rằng anh sẽ ổn mà thôi, liền từ trên tường nhảy xuống trở về nhà.

Đêm đó hắn cảm thấy mình buồn ngủ một cách vô cớ, đến nỗi chỉ vừa chạm vào gối thôi là đã ngủ thiếp đi mất rồi. Mãi đến nửa đêm, hắn mới bị đánh thức bởi một tiếng nổ chói tai, các mảnh kính thuỷ tinh ào ào rơi vỡ đầy trên mặt đất, từng đợt không khí với nhiệt độ cao lần cũng ồ ạt tràn đến theo, gần như muốn nuốt chửng cả hắn vào bụng.

Người cha Omega của hắn, Carl, vẫn mặc trên người bộ đồ ngủ, chạy vào kéo hắn và ôm lấy hắn nhảy ra khỏi cửa sổ. Hai người cùng nhau chạy ra xa khoảng gần 150 mét, lúc này Drake mới có thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài.

Một ngọn lửa dữ dội bùng lên trong nhà của Inou, nó thiêu rụi tất cả mọi thứ. Ngọn lửa đó đỏ thắm bay lên trời, ánh sáng của nó phản chiếu tiếng thét và tiếng than khóc xé lòng của Drake.

Ngọn lửa cháy suốt đêm, tất cả những người ở bên trong ngôi biệt thự đêm đó đều chết, cháy đến không còn một mảnh xương cốt nào.

Chỉ có gia tộc Công tước Korsi, Drake và Inou cùng những người có tài sản ở thủ đô là sống sót. Đêm đó, có người khai rằng mình gặp được tiểu Công tước Korsi cùng phu nhân tương lai cùng nhau ra ngoài và đi đến một quán bar để "thử hẹn hò", nhờ đó mà đã vô tình may mắn giúp cả hai thoát chết trong gang tấc.

Mọi chuyện xảy ra sau đó Drake đều không biết chút gì và cũng không có kết luận nào được đưa ra về kẻ sát nhân cụ thể sẽ phải chịu trách nhiệm cho sự viẹc của đêm đó. Theo như camera giám sát, họ ghi nhận lại được đoạn video về người quản gia, ông đã giấu vài thùng đồ khả nghi trong một chiếc xe tải gỗ chở thức ăn và mang vào bên trong biệt thự. Thế nhưng vào đêm xảy ra sự việc, họ không ghi nhận được hình ảnh của bất kỳ người nào đó đi ra ngoài ngoại trừ Inou.

Và vì xương cốt đã bị đốt thành tro nên danh tính của những người quá cố cũng không thể xác định được, trên mặt đất đâu đâu cũng chỉ là một đám tro nát màu xám đen, ngoài ra còn có một chiếc huy chương vàng có viền bị cháy xém nằm lặng lẽ giữa đống đổ nát của ngôi biệt thự.

Không biết vì lý do gì mà việc điều tra của vụ việc này đã bị cấp trên Liên Bang trực tiếp ngăn chặn. Inou thì bị gia đình Korsi mang đi và Drake cũng không bao giờ còn được gặp lại anh sau đó nữa.

Có thể nói đây chính xác là khoảng thời gian đen tối và hỗn loạn nhất trong cuộc đời của Drake. Hắn xin phép cha ruột rồi trốn rúc trong phòng uống rượu suốt nhiều ngày. Tính khí của hắn cũng dần thay đổi và trở nên tồi tệ. Hắn hét vào mặt tất cả những người xung quanh, những người đang cố gắng an ủi hắn, bảo họ tránh xa mình, dù cho người đó là Carl.

Cho đến một ngày nọ, người cha Alpha của hắn, Gray, trở về từ doanh trại và tát thẳng vào mặt hắn, quát.

"Ta đã dạy con yêu thương Omega của mình kể từ khi con còn nhỏ." Gray lạnh lùng nhìn hắn, hai hàng huân chương quân đội nặng nề treo trên ngực bộ quân phục đen vàng, phát ra ánh sáng chói mắt trong căn phòng tối. "Đây là cách con đối xử với cha của mình, với Omega của ta?"

Drake che đi nửa khuôn mặt sưng tấy, đôi mắt hung dữ và bướng bỉnh như một con thú hoang. Carl lặng lẽ bước tới, lo lắng nhìn hắn.

"Cùng ta quay về quân đội." Gray nắm lấy tay vợ, bàn tay nhuốm máu của bọn dị nhân suốt nửa đời người của ông tràn đầy sự kiên quyết. "Muốn biết chân tướng thì con phải tiến lên. Trốn ở nhà khóc lóc một mình thì có ích gì? Ai cũng xem thường con!"

Hai chữ "tiến lên" này từ cha sau này đã vĩnh viễn trở thành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#abo