Chương 9: Cậu ấy không trần truồng đấy chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Mặc dù Inou đã bày tỏ thái độ chán ghét mạnh mẽ trước tuyên bố của Martin nhưng anh vẫn giúp hắn đẩy xe lăn rồi cả hai cùng nhau ra khỏi nhà. Anh sử dụng thiết bị đầu cuối cá nhân của mình để tìm địa chỉ của bệnh viện, bắt đầu từ việc đẩy hắn ra khỏi con hẻm nhỏ.

Nói thật, anh chưa bao giờ được ngắm nhìn kỹ thị trấn của hành tinh xa xôi này một lần nào cả. Vì vậy, dọc theo đường đi anh cứ vừa đi vừa dừng lại, cứ mỗi một bông hoa hay cây cỏ nào mà anh nhìn thấy được đều khiến cho anh có cảm giác rất mới mẻ.

Anh hạnh phúc vô cùng, nhưng Martin thì lại thấy đau khổ. Trước mắt hắn cứ tối đen như mực, và thật khó để có thể xua đi cảm giác khó chịu khi cứ mỗi vài giây thì hắn lại bị đẩy về phía trước một tí, rồi lại mỗi vài giây sau lại bị khựng lại.

"Có gì để xem à?" Hắn sốt ruột hỏi. "Cậu có thể đi nhanh hơn được không?"

Lúc này Inou mới rời mắt khỏi các biển hiệu kinh doanh đầy màu sắc khác nhau và xấu hổ đáp.

"Xin lỗi, tôi quên mất còn có anh đi cùng."

Martin thấy anh một chút ý tứ áy náy cũng không có, mười phần tức giận quát to.

"Cậu là lần đầu tiên ra đường à?!"

"Đúng vậy." Inou thản nhiên trả lời. "Trước đây tôi luôn bị nhốt trong biệt thự, đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài sau khi đến York đó."

Martin: "???"

Hắn đột nhiên giữ chặt hai bánh xe lăn, Inou suýt chút nữa đã va phải nó, anh giật mình.

"Sao vậy?"

Biểu tình trên mặt Martin trở nên có chút khó hiểu.

Sau cái chết của Leia, Drake đến York tìm Inou hai lần, mỗi lần đều bị chặn lại ở ngoài cổng, thậm chí hắn còn chưa từng được nhìn thấy phòng khách của nhà Công tước trông như thế nào.

Lần đầu tiên hắn đến là ngay sau khi đám cháy bùng phát, hắn muốn đến gặp Inou để hỏi tại sao đêm đó anh lại đi ra ngoài cùng tiểu Công tước Korsi và liệu anh có thấy điều gì đáng ngờ đã xảy ra trong bữa tiệc hay không. Sau khi gõ cửa ngôi nhà được một lúc, vị quản gia Beta mới bước ra và nói với hắn rằng hai người chủ của ông đang trong giai đoạn tình cảm thắm thiết mặn nồng, họ đã đi đến ngôi sao Kada, một nơi cách tinh cầu York hàng chục triệu năm ánh sáng để hưởng tuần trăng mật cũng như cố gắng xoa dịu nỗi đau mất mát người thân của phu nhân.

Lần thứ hai, người bước ra tiếp đón hắn không ai khác chính là nữ Công tước Eileen. Bà chỉ trích một cách gay gắt và nói với hắn rằng Inou là người đã kết hôn, những chuyện xảy ra trong quá khứ không liên quan gì đến Inou của hiện tại. Anh thật sự đang sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc với tiểu Công tước Korsi. Còn hắn, một Alpha chưa lập gia đình tốt nhất đừng nên tìm Inou nữa. Bà nói bà muốn tránh việc bị người ngoài nghi ngờ rồi yêu cầu hắn tránh xa con dâu của họ. Hơn thế nữa, trong hàng ngàn năm qua, số lượng các gia tộc lớn trên toàn bộ Liên Bang chỉ có thể được đếm trên mười đầu ngón tay, có thể nói đây là loại vinh dự đỉnh cao nhất của họ, hoàn toàn không phải là nơi để loại sĩ quan cấp tá vô danh như Drake có thể đến và kết thân, vậy nên bà đã kiến nghị Drake đừng nên bôi xấu mặt mũi Inou, cho rằng hắn không nên đến phủ Công tước nữa thì hơn.

Khi đó Drake còn rất trẻ, ngông cuồng và nóng tính, vì liên tục chưa tìm được thông tin hữu ích nào liên quan đến sự việc đã xảy ra nên hắn đã cảm thấy rất lo lắng bất an.

Việc bị nữ Công tước nói vậy khiến hắn chợt cảm thấy Inou thực sự quá là tán tận lương tâm. Hắn thậm chí còn có chút oán hận Inou thời điểm đó, thế nên sau này khi nghe nói anh đã giết tiểu Korsi, hắn chỉ phải một vài người đến chăm sóc anh, còn hắn thì đang bận kiếm điểm chiến công ở tiền tuyến, không muốn quan tâm gì đến nữa.

Một Omega đã bị đánh dấu sẽ ưu tiên thuần phục dưới tin tức tố của Alpha một cách triệt để, về tình cảm họ cũng sẽ càng thêm ỷ lại vào Alpha, cảm xúc của họ sinh ra và phát triển cũng dựa trên cảm xúc của Alpha, vậy nên việc sau khi kết hôn họ cảm thấy xa cách với gia đình cũ của mình cũng chẳng phải là điều gì hiếm lạ. Hắn nghĩ, nếu như Inou không muốn báo thù cho Leia, vậy hắn tự mình làm là được. Một mình hắn cũng có thể làm được, không cần một Omega đã có gia đình như Inou hỗ trợ nữa.

Bây giờ nhìn lại, hắn chợt nghĩ nếu lúc đó hắn không cáu kỉnh và bốc đồng như vậy, không tin tưởng sâu sắc vào lời nói của Eileen và nhất quyết phải gặp Inou cho bằng được trước khi rời đi thì diễn biến sau đó có lẽ đã hoàn toàn khác. Không phải là Inou không nhớ thương Leia, có lẽ chính anh ấy cũng không thể làm gì được.

Là vận mệnh trớ trêu, đem hắn cùng Inou đẩy đến hoàn cảnh như hiện tại.

Martin nhanh chóng từ trong sững sờ mà phản ứng lại.

"Không có gì."

Bọn họ đã đứng ở ven đường được một lúc lâu. Món bánh cá vừa mới được nướng xong ở quầy hàng bên cạnh mang theo mùi đậu đỏ thơm ngon ngọt ngào lan tỏa về phía họ. Inou không khỏi nuốt nước bọt, hầu kết anh hơi trượt xuống và nghiễm nhiên tiếng nước nho nhỏ đó cũng rơi vào tai Martin.

"...Muốn ăn thì đi mua đi. Tôi đợi cậu. Có tiền không?"

Phía sau hắn bỗng dưng im lặng mất mấy giây thì hắn lại nghe được tiếng trò chuyện vui vẻ của Inou vang lên cách đó không xa, sau đó thì một chiếc bánh nóng hổi được nhét vào trong ngực của hắn, hơi nóng xuyên qua lớp giấy bọc mỏng trực tiếp tỏa nhiệt khí vào lòng bàn tay hắn, vừa vặn lại ấm áp.

Martin tức giận nói.

"Tôi không ăn đâu, ngọt."

"Vậy ngài giúp tôi cầm nó đi." Inou ngậm trong miệng miếng bánh cá, mơ mơ hồ hồ đáp. "Ngài là tốt nhất."

Tốt cái rắm. Martin cười tự giễu một tiếng, cầm lấy chiếc bánh bọc giấy dầu kia vào lòng rồi không nói thêm gì nữa. Inou dù có lợi hại đến mấy cũng không thể đa nhiệm như vậy được, lúc này trong miệng đã có đồ ăn nhẹ, anh không còn nhìn xung quanh nữa mà nhanh chóng đẩy xe lăn đến bệnh viện, dưới sự chỉ dẫn của Martin mà đi vào cửa khoa phục hồi chức năng.

Nightingale đã đợi rất lâu sau khi nhận được thông tin thế nhưng mãi vẫn không thấy sếp của mình đến, vì vậy cậu ta rất lo lắng, cứ đi đi lại lại trước cửa phòng khám mãi. Cậu vẫn mặc bộ đồng phục y tá màu hồng dễ thương giống với lần trước, vào thời điểm nhìn thấy Inou, mắt Nightingale trợn tròn mở to.

"Xin... Xin chào."

"Xin chào." Inou nuốt ngụm bánh cuối cùng, vò nát tờ giấy dầu ném vào thùng rác rồi mỉm cười lễ phép đáp lại. "Chắc ngài Martin đã hẹn trước rồi phải không?"

"À, vâng." Nightingale phản ứng lại và ngay lập tức nhận lấy chiếc xe lăn từ trong tay Inou. "Tôi sẽ đưa ngài Martin đi kiểm tra. Anh có thể nghỉ ngơi ở phòng chờ bên kia một lát."

Inou nói một tiếng "Cậu đã vất vả" rồi tự nhiên khom người xuống, vươn tay vào trong ngực Martin lấy ra chiếc túi giấy dầu vẫn còn ấm, ung dung xoay một vòng rồi bước vào bên trong phòng chờ. Nightingale nhanh chóng đẩy Martin vào phòng khám, để bày tỏ sự quan tâm của mình đối với sếp, trước tiên cậu ấy làm ra vẻ mặt đáng hổ thẹn.

"Cái đó... Tay ngài bị sao vậy?"

Martin sốt ruột đáp.

"Bỏng. Lấy thuốc mỡ bôi lên giúp tôi."

Nightingale vội vàng gật đầu đồng ý, sau đó liền tiến lại gần và nói với hắn bằng một giọng điệu rất là tinh tế.

"Ngài có biết hôm nay vị kia nhà ngài mặc gì đến đây không?"

Martin chợt nhớ tới câu nói đầu tiên của bà Eileen nói khi bước vào cửa là "Sao mày có lại có thể ăn mặc thành bộ dạng như thế này", và ngay lập tức cảm thấy đầu mình liền đau đau.

"Cậu ấy không trần truồng đấy chứ?"

"Không có không có." Nightingale cố ý nén cười. "Áo sơ mi tay đèn lồng màu đỏ đào và quần âu màu xanh huỳnh quang, ngài tưởng tượng được chứ."

"...Thôi. Quên đi." Martin thở dài, giống như nhận mệnh mà cam chịu. "Cứ theo ý cậu ấy đi."

"Nhưng anh ấy thực sự trông rất hạnh phúc." Trong giọng điệu của Nightingale có xen lẫn một tia cảm xúc ước ao. "Tôi nghĩ anh ấy ngoài đời thậm chí còn đẹp hơn trong truyền thuyết... Bởi vì anh ấy đẹp trai quá, thế nên thậm chí khi anh ấy đã ăn mặc tới vậy rồi mà trông vẫn rất được đó!"

Martin khẽ nhếch khóe môi.

"Vậy sao, năm đó cậu ấy là hoa khôi của trường chúng ta. Kể từ đó đến giờ tôi cũng chưa từng thấy một Omega nào đẹp hơn cậu ấy cả."

Nightingale nhỏ giọng thì thầm.

"Kể từ đó đến giờ ngài cũng chưa từng gặp qua bao nhiêu Omega mà..."

Martin: "???"

Nhìn thấy hắn sắc mặt sắp thay đổi, Nightingale vội vàng ho khan nói.

"Tôi chỉ cảm thấy ngài và anh ấy trông rất hợp nhau."

"Là da mặt cậu ta dày quá." Martin tự lẩm bẩm. "Tôi không thể chịu nổi... Tôi phải nhanh chóng đưa cậu ta đi. À phải rồi, lát nữa cậu tìm lí do để kiểm tra cơ thể cho cậu ấy, rút ​​thêm hai ống máu nữa để cậu ấy không còn sức mà hăng hái." Hắn hạ giọng nói. "Tìm một phòng thí nghiệm sinh học đáng tin tuyệt đối để so sánh tổ hợp gien Omega... Nhất định phải qua mặt phòng thí nghiệm sinh học trung ương Liên Bang."

Biểu tình vui vẻ trên mặt Nightingale sau khi nghe xong cũng biến mất và trở nên nghiêm túc.

"Ngài đã phát hiện ra điều gì sao?"

"Khi bọn dị nhân lái máy bay chiến đấu đâm vào tôi, tôi nhìn thấy mắt của hắn ta có màu đỏ tươi, khá là kỳ lạ." Martin nói. "Tiểu Công tước Korsi dù sao cũng là một Alpha, Inou lại là một Omega yếu đuối tay không trói gà không chặt, sao anh ta có thể vượt qua sự áp chế của pheromone mà giết chết hắn? Còn cả việc áp chế thông tin dư luận nữa? Hơn hết là giới tinh hoa của Liên Bang, bọn người trong Tòa án độc tài, bọn họ cũng không phải là một đám ngu ngốc, chuyện kì lạ như vậy không lẽ nào họ lại không nhận ra. Trong quá trình toà án thẩm vấn, chắc chắn không chỉ có tôi giúp sức, một nhà Công tước nhất định cũng đã nhúng tay vào. Có thể tôi đã đóng vai trò trung gian trong chuyện này. Tôi đã cứu Inou một lần khi còn đi học. Màu mắt của cậu ấy lúc đó cũng rất giống với màu đỏ tươi mà tôi đã nhìn thấy. Ngày hôm cậu ấy suýt giết chết Nữ công tước ở nhà tôi, Eileen cũng nói mắt cậu ta có vấn đề, nhất định không phải là trùng hợp."

"Có lẽ ngày từ đầu chúng ta đã điều tra sai hướng chăng? Những dị nhân này không phải đến đây vì quân đoàn Silver Cross mà là vì biết tôi đang điều tra dự án của Ivan, bọn họ sợ tôi sẽ phát hiện ra điều gì đó nên muốn giết tôi để bịt miệng? Có lẽ bọn họ đã hợp tác với dị nhân để làm gián điệp, sau đó còn nắm giữ những mắc xích đặc thù về mối tương đồng với bọn người dị nhân. Khi gặp khó khăn thì sẽ liên lạc với Ivan, hễ có ai biết thì diệt khẩu?"

Nightingale thận trọng gật đầu đáp lại, lúc này Martin mới nhờ cậu đẩy hắn tiếp tục đi kiểm tra, thuận tiện cũng dùng loại gel chữa thương tốt nhất mà bệnh viện có để xử lí qua vết bỏng trên tay một lần.

Kết quả kiểm tra vẫn giống hệt tuần trước, Martin lo lắng gõ ngón tay lên tay vịn của xe lăn. Ở bên kia, Nightingale gửi báo cáo khám sức khỏe của Inou sau khi dịch sang chữ nổi, đưa cho Martin.

"Việc so sánh gien di truyền sẽ được thực hiện ngay, nhưng nó cần một chút thời gian để hoàn thành, khi nào xong tôi sẽ liên lạc với ngài ngay lập tức."

Martin một bên gật đầu một bên lấy tay lật mở báo cáo, tình trạng thể chất của Inou đều ổn, những vết thương còn lại sẽ được chữa lành tại nhà trong vài ngày tới. Tuy nhiên, vì tử cung đã bị tổn thương nặng nề thể nên nó không thể hoàn toàn phục hồi lại được, may mắn là nó chưa mất đi hẳn chức năng của mình, nhưng khả năng mang thai là cực kỳ thấp. Martin nghĩ nghĩ thấy có chút tiếc nuối, chắc là vị Alpha trong lòng Inou sẽ không ghét bỏ anh ta đi, nhưng nếu người đó dám ghét bỏ anh vợ hắn, hắn có thể sai người đánh đến phục thì thôi.

Inou đã mất hết người thân trong trận hỏa hoạn năm đó, hắn cũng xem anh như là một nửa thành viên trong gia đình ruột thịt của mình, nên giờ đây khi hiểu lầm đã được giải quyết, việc chăm sóc thật tốt cho anh rể hẳn là một chuyện đương nhiên.

"Cử vài người để mắt đến gia tộc Korsi, thông báo cho tôi ngay lập tức nếu có bất kỳ động tĩnh nào. Kiểm tra những Alpha thường xuyên ra vào biệt thự Korsi, tra cho tôi lịch sử hẹn họ của bọn họ." Hắn dặn dò Nightingale bằng vẻ mặt vui vẻ. "Tình yêu đích thực của anh rể tôi trông cậy vào cậu."

Trên mặt Nightingale hiện lên một dấu chấm hỏi, nhưng cậu cũng không có gan để hỏi tại sao nên đành bối rối bỏ đi. Inou bước vào đẩy xe lăn, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi đậu đỏ nhàn nhạt, anh nhỏ giọng phàn nàn.

"Họ lấy thật nhiều máu, tôi thấy choáng váng quá a."

Martin bình tĩnh nói.

"Kiểm tra toàn diện là vậy đó, một lần làm hết, nếu không sau này có chuyện gì không ổn cứ sẽ phải chạy đến bệnh viện, phiền phức tôi tới ký tên."

Inou cảm thấy điều hắn nói cũng có chút chút đạo lý, không nghĩ ngợi gì nữa mà đẩy xe lăn quay về nhà. Dọc đường đi ngang qua chợ, anh ghé mua một bó rau xanh chuẩn bị mang về nhà nấu canh.

Sau khi về đến nhà, Inou để Martin ở phòng khách rồi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Anh đã chuẩn bị nguyên liệu trước khi Eileen đến vào buổi sáng. Bởi vì bây giờ anh không có thời gian để nướng những chiếc bánh nhỏ nữa, thế nên anh chỉ đập trứng ra rồi xào cùng với rau xanh, nấu thêm một nồi súp trứng rau củ. Đối với món chính, anh áp chảo hai miếng bít tết thơm lừng, cắt hai miếng bông cải xanh và đặt vài cánh hoa hồng lên mép đĩa để trang trí, đẳng cấp ngay lập tức được cải thiện rất nhiều. Bữa ăn nhẹ sau bữa ăn là hai miếng bánh trứng anh ấy đã chuẩn bị sẵn từ vài ngày trước, bây giờ chỉ cần đổ bột vào vỏ bánh tart và cho vào lò nướng là xong.

Inou rất nhanh chóng đã làm một bữa tối đơn giản nhưng ngon miệng. Anh lên lầu gọi Martin xuống ăn tối.

"Ngài có muốn ăn tối cùng tôi không?"

Martin ngồi ở giữa phòng ngủ, hơi hơi híp mắt tựa như đang ngủ, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Hắn nghe thấy âm thanh cũng chỉ hơi vén mí mắt lên lạnh nhạt đáp.

"Không ăn."

"Ăn đi mà." Inou nằm nhoài trên xe lăn, chán nản nói. "Tôi ăn một mình chán lắm."

"Inou." Martin hiếm thấy mà không mất bình tĩnh như mọi khi. "Tôi không thể nhìn thấy, tôi không thể dùng đũa, thức ăn sẽ rơi vào người tôi, trông rất khó xem và tôi cũng không thể tự giặt quần áo. Phiền cậu đi trị công chúa bệnh của mình, đừng lúc nào cũng đặt bản thân lên hàng đầu. Thỉnh thoảng cậu cũng thử xem xét hiểu cho cảm xúc của tôi, được chứ?"

Inou hơi hơi yên tĩnh làm cho Martin thở phào nhẹ nhõm trong lòng, những tưởng anh đã hiểu rồi thì hắn lại nghe thấy giọng nói yếu ớt và bướng bỉnh đến quỷ dị, nói.

"Tôi sẽ giải quyết những vấn đề này. Ngài có thể dùng bữa với tôi được không?"

Hắn không biết vẻ mặt của Inou lúc này là như thế nào, nhưng giọng nói đó nghe có chút ủy khuất và cũng có chút buồn bã, thật khác biệt với một Inou trẻ tuổi quý phái khi xưa, khiến hắn nhất thời không biết nên đối mặt thế nào. Cuối cùng hắn chỉ có thể cứng ngắc gật đầu thỏa hiệp, cùng Inou đi xuống lầu, để Inou đẩy anh đến bàn ăn.

Inou cắt miếng bít tết thành từng miếng nhỏ vừa ăn và dùng tăm ghim chặt mỗi miếng để Martin có thể cầm lên là ăn. Về phần súp rau, anh ấy đã nghĩ đến vấn đề này khi nấu ăn nên anh đã cắt rau và cà chua thành những miếng rất nhỏ, sau đó đánh tan trứng hoàn toàn. Bây giờ anh ấy đang cho súp vào cốc nước có cắm ống hút. Martin có thể một mình dùng bữa mà không có chút lo lắng nào về việc làm đổ nó lên người mình.

Inou thậm chí còn quấn khăn ăn lên người cho Martin. Khi cúi xuống để thắt nút, anh ấy đã đứng ở một khoảng cách rất gần với Martin. Hắn hoàn toàn có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của hoa hồng khi hắn hơi nghiêng đầu, vẫn nồng nàn và khó có thể kiềm chế được như lần trước.

Hắn càng ngày càng cảm thấy mình không thể hiểu được bản chất con người và thân phận của Inou, người này rõ ràng là một người xa lạ với hắn thế nhưng lại có thể đối xử dịu dàng và tỉ mẫn như vậy với mình, tính cách anh thường ngày cũng ngỗ ngược nhưng vẫn luôn giữ lại nét dịu dàng và ân cần khi giúp đỡ hắn.

May mà gặp được mình, Martin nghĩ thầm trong lòng, bằng không với tính cách tùy tiện này của Inou thì làm sao có thể cùng các Alpha sống cho nổi?

Martin vừa mới bắt đầu cảm khái trong lòng thì lại bị Inou đấm một cái thật mạnh, khiến anh cảm thấy những lời thương hại đó thà cho chó ăn còn hơn.

"Martin, Martin, bộ dạng này của ngài buồn cười quá, cho tôi chụp ảnh làm kỷ niệm được không?"

"????" Hắn tức giận. "Không !!!"

Đáp lại hắn là tiếng bấm loạt xoạt của máy ảnh. Inou đặt chiếc Polaroid xuống, cẩn thận lấy bức ảnh chưa hiện hình ra và chăm chỉ đưa một miếng bít tết vào miệng Martin.

"Đều xong đều xong rồi, ngài bình tĩnh nào."

Martin nuốt xuống miếng bít tết, danh ngôn chính thuận lên án.

"Cậu đi quá xa rồi!"

"Tôi hứa sẽ không cho người khác xem." Inou thề thốt nhiều lần, đặt những ngón tay trắng nõn của mình lên bàn tay đang bị bọc lại như bánh bao của Martin và lắc nhẹ. "Sau này khi rời đi, tôi có thể lấy ảnh ngài ra để kỉ niệm. "

Martin nhạy cảm ngẩng đầu.

"Cậu chuẩn bị đi đâu?"

"Tôi không biết. Đi đâu cũng là đi." Inou nhẹ nhàng nói. "Này, sao tôi lại nói với ngài chuyện này nhỉ? Ngài nghe được chắc cũng sẽ không thấy vui đâu."

"Tạm thời cậu không cần rời đi." Martin cau mày nói. "Cứ làm tốt việc mình phải làm, tôi sẽ nhờ người sắp xếp tìm chỗ cho cậu. Tôi cam đoan cậu sẽ không phải đi đến Phế tinh. Đừng nghĩ nhiều, thả lỏng, đừng làm nũng."

Inou khẽ mỉm cười, đôi mắt màu hổ phách lóe lên một tia buồn bã.

"Được." Anh nói. "Cảm ơn."

Martin hài lòng gật đầu.

"Điều kiện tiên quyết là cậu phải nghe lời, hiểu không? Bỏ tay ra, tự giác tránh xa tôi chút."

Quả nhiên, đôi tay mềm mại mềm mại nhẵn nhụi đó liền rời đi, mấy giây sau, theo tiếng gió, một miếng bít tết khác lại được nhét vào miệng hắn, nước sốt thơm lừng, thịt cũng được áp chảo chín đến hoàn hảo, thoang thoảng vị chua ngọt vị của chanh, và nó cũng vô cùng mềm mại.

Inou dùng khăn giấy lau đi nước sốt tràn ra từ khóe miệng hắn, nhanh chóng nói.

"Không muốn đâu."

Martin kinh ngạc.

"Đồng chí Inou, đây là thái độ cậu cầu xin tôi thu nhận cậu sao? Đồng chí cho rằng tôi không thể tự mình sinh hoạt được, dễ bắt nạt, nên bây giờ thậm chí còn không thèm giả vờ nghe lời nữa phải không?"

Quai hàm hắn khi nói chuyện cũng phồng lên, biểu cảm trên khuôn mặt giản dị đặc biệt biểu hiện rõ ràng sự tức giận.

Inou không tiếng động mà cười cười, cầm lấy chiếc bánh trứng còn đang bốc khói, múc một thìa bánh màu vàng ươm rồi nhét vào miệng hắn.

Giọng nói của Martin đột nhiên dừng lại. Sau khi nuốt thứ ngọt ngào một cách khó khăn, hắn nói với giọng rầu rĩ.

"Tôi không ăn thứ này. Chỉ có mới thích những thứ béo ngậy thôi."

Inou a một tiếng, nhét miếng bánh trứng vào miệng mình, rồi lại đút cho hắn một miếng bít tết khác, uy thêm một ngụm súp rau.

Martin cuối cùng cũng nuốt chửng tất cả và giận dữ.

"Đừng giả điếc!"

"Không có mà." Giọng Inou trở nên hơi mơ hồ không rõ đi vì đang nhai bánh trứng. "Tôi biết ngài không thích tôi." Anh hắng giọng, trịnh trọng tuyên bố. "Nhưng tôi sẽ không thay đổi."

Martin đã có một hành trình suôn sẻ từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành. Mặc dù có rất nhiều người theo đuổi hắn nhưng họ đều sẽ ăn mặc đẹp đẽ và cố gắng thể hiện khía cạnh tốt nhất của mình. Mỗi người đều dễ thương và người sau luôn dễ thương hơn người trước. Về sau này, sau khi không còn ở thủ đô mà suốt ngày ở trong quân đoàn ăn, ngủ và chiến đấu với dị nhân, ngoại trừ Nightingale ra hắn chưa từng tiếp xúc với một Omega nào khác. Vậy nên với kinh nghiệm rất hạn chế của mình về Omega, hắn chưa bao giờ thấy có ai có thể hành động trơ ​​trẽn, vô liêm sĩ hay làm xằng bậy như vậy giống Inou.

Hắn thật sự cảm thấy rất không thể nói lý với anh.

"Tôi đã có Omega tôi thích. Tuy rằng em ấy không còn, nhưng cậu có thể tôn trọng em ấy một chút được không? Hành vi của cậu thật sự là..."

Martin suy nghĩ nhiều lần xem mình có thể dùng từ nào tế nhị hơn một chút hay không, nhưng Inou lại trực tiếp nói thay hắn.

"Thật sự là không biết xấu hổ phải không?"

"..."

Inou mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt dần dần đỏ lên. Anh nói.

"Tôi không muốn thay đổi".

Anh thật sự nghĩ không muốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#abo