Chị quý em, em cũng vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y như rằng từ lúc Cô Linh về thì tôi đã ngủ đến tận sáng sớm hôm sau. Cảm thấy trong người nóng nực khó chịu, thêm cái là người tôi đã đổ rất nhiều mồ hôi mặc dù trời đương lạnh, tôi lật đật bò dậy tính tắm rửa cho thoải mái.

Rướn người mò mẫm thắp đèn dầu, tôi đặt chân xuống nền đất lạnh lẽo đi đến tủ quần áo. Lấy xong đồ tôi cũng đi tắm luôn, hơi đâu mà đun nước nóng cho nó lâu ...
Hóng gió ngoài sân cho hết mồ hôi, tôi mới bắt đầu tắm, ngồi trên ghế múc từng gáo nước lạnh tưới lên người để cảm nhận sự thoải mái sau một ngày dài mệt mỏi và chịu đựng cảm giác rít dầu trên cơ thể. Tắm xong tôi cũng chẳng thiết ngủ nữa, tôi ngồi vào bàn học làm sơ vài bài Toán rồi nghĩ ngợi lung tung. Dù sao trời cũng sắp sáng rồi, ngủ nữa sẽ thêm mệt và khó chịu.

Ngồi được tầm nửa tiếng, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng gà gáy, tiếng người đi qua đi lại ngoài đường. Hẳn là các cô các bà đã bắt đầu mang đồ ra chợ bán. Trời hửng sáng, ánh sáng tinh khôi nương vào dãy núi mà vực dậy dần dần.
Hiện tại tôi đang khua nồi múa chảo để hai ông kễnh tỉnh ngủ, dậy phụ tôi nấu cơm.

- "Trời ơi, mới sáng sớm mà mày làm cái gì vậy"!? Hoàng thò đầu từ phòng ra than thở
- Bọn mày lo dậy đi thôi. Ăn sáng còn đi học.
- "Ê... Ốm xong mày đổi tính luôn rồi hả? Sao hôm nay tao thấy mày ăn nói nhẹ nhàng vậy"??
- Tao hết hơi thôi, đợi khi nào tao khoẻ là bọn mày sẽ biết... (Tôi thở dài nói)
- "Aizza... Nhân! Dậy đi. Hoàng Anh nó kêu kìa"! Hoàng gọi giựt Nhân đang nằm trên giường
- "Rồi rồi, một tí nữa thôi" ...

Thấy bọn nó uể oải tôi cũng kệ. Dù sao mình đã được ngủ một giấc từ trưa hôm trước đến sáng hôm sau, không nên ganh đua.
Tôi tiếp tục xào đĩa rau muống rồi làm vài món mặn để ăn cơm sáng.
Lục đục một lúc thì bọn nó cũng có mặt đầy đủ. Đứa bỏ rau ra đĩa, đứa thì bắc cơm đặt vào rế, vậy là một bữa cơm đã xong xuôi. Sau khi ăn cơm xong thì cũng như mọi ngày. Dọn dẹp rồi lê thân đến trường thôi... Quả là những chuỗi ngày mệt mỏi.

-

Bên này, Cô Dung cũng đang làm cơm để mang đi làm. Hôm nay đi dạy Cô sẽ ở lại trường luôn vì mấy ngày nay việc quá nhiều, khi làm xong thì cũng là lúc nắng lên cao và mạnh nhất.
Cô vừa nấu vừa nghĩ về việc mấy ngày nay.

"Chẳng hiểu sao mà mấy ngày nay chị Linh cứ gây khó khăn cho mình mãi... Từ chuyện họp, giáo án, đến tìm học sinh bồi dưỡng mà cũng cản kịp lúc được. Có khi nào... Chị ấy ghét mình không? Hay chị ấy không muốn Hoàng Anh thân thiết với Giáo Viên khác... Mình có nên làm rõ vụ này không"? Những suy nghĩ lần lượt xuất hiện trong đầu Cô Dung, đơn giản Cô chỉ nghĩ rằng Cô là người hoà đồng và thân thiện, Cô đã làm gì để Cô Linh phải như thế cơ chứ ...

Sau khi nấu xong Cô cho vào cà mèn, còn phần dư bên ngoài Cô tiện thể ăn sáng luôn. Cô là người quy củ, vậy nên trước khi đi dạy Cô thường sẽ làm xong tất cả mọi việc cần làm trước khi ra khỏi nhà.

Sau khi đến trường Cô cũng biết chắc chắn sẽ đụng mặt Cô Linh nên cũng hơi ngại ngùng.

"Nếu chị ấy ghét mình thì chỉ cần mình lấy lòng chị ấy là được mà nhỉ"? Cô Dung vừa đi vừa nghĩ thầm

- "Em chào Cô ạ"! Đám học sinh đi ngang cất lời chào

- "Ừm, Cô chào các em"! Cô tươi cười đáp lại

Đi một đoạn cũng đến phòng chung của Giáo Viên. Cô đặt đồ đạc xuống rồi xem lịch dạy.

Đang đứng, đằng sau vang lên tiếng kéo cửa, khiến Cô phải quay người

- "Chị Linh, chị mới đến ạ"! Vì nghĩ rằng sẽ lấy lòng Cô Linh nên Cô Dung đang cố gắng thân thiện ngọt ngào :))
- "Ừ, chị mới đến. Dung lúc nào cũng đi sớm thế nhỉ"!
- "Ôi chao, phải đến sớm thì mới được nhìn thấy chị chứ em mà đến muộn là chị lên lớp rồi, hihi"!
- "Sao hôm nay chị thấy em nói chuyện lạ quá, nghe rất quen" ...
- "Quen ở đâu hả chị"?
- "Giống con bé Hoàng Anh lớp chị. Nó hay nói mấy câu sến súa như vậy đấy em"!
- "Chị có vẻ quý Hoàng Anh quá"
- "Trò nào chị cũng quý hết em à". Cô Linh vừa xếp tài liệu vừa nói
- "Vậy chị có quý đồng nghiệp không? Cụ thể hơn là quý em". Cô Dung nhìn Cô Linh hỏi
- "Đương nhiên là có" ...
- "Vậy thì em vui rồi. Em cũng quý chị lắm"!

Một đoạn thời gian im lặng kéo dài giữa hai người, chỉ nghe được tiếng loạt xoạt của giấy tờ. Chắc là do cả hai không biết nói gì thôi. :))

- "Hôm nay em mang cơm đi làm này! Chị có muốn ăn cùng với em không? Em làm nhiều lắm"!

- "Chị cảm ơn, nhưng chị về ăn cơm với Mẹ".
- "Tiếc ghê... Muốn có người cảm nhận món ăn mình nấu quá đi". Cô Dung xụ mặt

Chẳng biết Cô Linh nghĩ gì, một lúc sau liền đề nghị:
- "Vậy khi nào tan trường thì chị ăn thử cơm của em một tí được không?
- "Dạ được chứ! Chị ăn hết cũng được"!

Chỉ trao đổi vài câu thôi mà Cô Dung đã cảm thấy tình cảm giữa Cô và Cô Linh đã tăng thêm được vài phần trăm, có lẽ Cô nên đẩy mạnh làm quen nhiều hơn nữa.

Đến giờ vào lớp, hai Cô chào nhau rồi lần lượt lên lớp đi dạy.

-

Không hiểu sao tôi mấy ngày nay rất lạ, cứ khó chịu không thôi. Ngồi ăn cũng không yên nổi. Chắc do bị nhắc quá nhiều, thầm nghĩ bản thân nên sống ngay thẳng một chút để đỡ bị nhắc đến.

Cả buổi học tôi chỉ ngồi im chép bài, quả thật không có sức đi nhiều chuyện. Tay chân rã rời quá, đầu cũng ong ong như cảm nắng. Ấy vậy mà vẫn chăm chỉ đến trường rồi được nhận sự quan tâm của nhiều người, trong đó có cả người mà từ lúc chuyển đến đây tôi chưa nói chuyện chung bao giờ.

- "Chào cậu, tớ nghe Cô chủ nhiệm nói hôm qua cậu bị ốm, mà hôm nay cậu đã đi học rồi. Cậu đỡ hơn chưa"?

Bạn nữ này hình như ngồi bên dãy ngoài cùng, là người ít nói nhưng vẫn được các bạn trong lớp yêu mến.

- Mình đỡ nhiều rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm! (Cười tươi rói trả lời)
- "Có gì Hoàng Anh cứ trao đổi với tớ nhé! Tớ tên là Duyên"!

Duyên đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay, và tôi cũng ngay lập tức bắt tay với Duyên.

- Cảm ơn Duyên!
- "Không có gì đâu nè"!

Duyên nói xong thì về chỗ ngồi, còn tôi lại tiếp tục gục đầu xuống mặt bàn chờ hết giờ để đi về.

- "Không phải Mợ mày biết bốc thuốc hay sao? Trưa nay tranh thủ giờ về tao chở mày qua nhà Mợ mày để nhờ cô đấy bốc thuốc nha? Chứ tao thấy mày có vẻ mệt lắm rồi đấy". Hoàng đề nghị
- Tao là cháu Mợ, tao qua đấy nhiều hơn mày mà tao còn không rõ việc Mợ tao biết bốc thuốc đấy. Mày tài thật!
- "Mày không để ý thôi. Chắc do ít quá nên mấy đứa cận lòi không nhìn thấy được"! Hoàng cười miếng chi nhìn tôi
- Ừ, mày mắt sáng tinh anh, mày giỏi. Chiều tối mày chở tao qua đấy với! Uống thuốc ngoài trạm xá nóng lắm. (Tôi vẫn gục mặt xuống bàn, giơ ngón cái lên nói với nó)
- "Ô kê con dê. Phí vận chuyển bao cát là 1000đ"!
- Có con khỉ! Trả tao tiền trọ đi rồi hẵng đòi!
- "Bạn bè mà hay tính toán chi li"!

Tôi mặc kệ bọn nó, tiếp tục thiếp đi trong cái tư thế không mấy thoải mái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net