Cưa chân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng lúc đó tại một chiếc xe khác.

Có 1 cặp đôi 'gà bông' đang không được hoà thuận. Lê Hứa Vĩ lái xe, ánh mắt gần như toé lửa. Quý Thanh Nhi ngồi bên cạnh, chống tay nhìn ra đường, toạ độ đặt trên những tiệm bánh ngọt bắt mắt. Bụng cô cồn cào, khi nãy còn tưởng sẽ được ăn ngon, chơi vui. Nào ngờ bị cái tên sếp quái gở này hành hạ, cô sắp chết đến nơi. Giờ phút này, cô hé răng trước anh thì cô biết luôn mình đi gặp Diêm Vương sớm.

Tại biệt thự Lê Gia

Anh xuống xe chỉ để lại cho cô vỏn vẹn 3 chữ: "Đi theo tôi."

Cô nào có gan làm trái, chỉ biết điều khiển chân mình nối bước chân anh.

Anh đi lên tầng 1, vào một căn phòng có màu chủ đạo là đen. Hình như là phòng ngủ của anh.

"Em ở yên đó cho tôi. Nếu tôi không thấy em trong ngôi nhà này, tôi liền cưa chân em."

Dứt lời cảnh cáo, anh đi thẳng vào phòng tắm. Lúc này cô mới thở phào một hơi. Chạy lại trước cửa phòng tắm hống hách vênh mặt lên như chẳng ngán thằng nào: "Xì, chân đây này, anh dám chặt không? Mạnh miệng là giỏi."

Quý Thanh Nhi chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời, không dám bay thẳng khỏi đây dù chỉ nửa centimet. Trong đầu cô đầy rẫy những nghi hoặc. Tự nhiên lôi cổ cô về đây rồi bỏ đi vào nhà tắm là thế nào??

...

Quá chán, cô lang thang trong phòng, ngắm nghía xung quanh. Cô ra khỏi phòng ngủ, lang thang trong phòng khách rộng lớn của ngôi biệt thự này. Cô nhẹ như bông. Chậm rãi hạ mình ngồi xuống sopha chiêm ngưỡng cảnh tượng ngoài cửa sổ giết thời gian. 

Tiếng nước trong phòng tắm chảy mãi không ngừng. Nhưng hình như không phải tiếng nước phát ra từ vòi hoa sen, mà giống như tiếng nước từ vòi rửa mặt chảy ra.

Anh bước ra từ phòng tắm. Đôi mày đã dãn ra chút ít, mặt không còn giận dữ như ban nãy nữa. Chắc là đi rửa mặt hạ hoả. Mặt mày ướt nhẹp. Những giọt nước chảy xuống cổ, trượt qua yết hầu rồi thấm vào phần cổ áo sơ mi.

Quý Thanh Nhi vẫn chăm chú nhìn thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ, không hề biết bản thân sắp gặp mối đe doạ lớn.

Lê Hứa Vĩ bước xuống lầu, ánh mắt vẫn đằng đằng sát khí. "Em ngồi xuống. Tôi muốn hỏi em, hỏi rất nhiều đấy." Cô vừa định đứng lên thì bị câu nói ấy dìm lại xuống ghế.

"Vừa nãy mẹ nói gì với em, hay em nói gì với mẹ, mau kể hết cho tôi."

Anh dí sát mặt mình lại gần cô. Cô nghĩ, lỡ đâu, nếu cô không chịu khai báo, anh sẽ hôn cô rồi sao? Đành miễn cưỡng, cô khai hết vậy.

Dù gì kia cũng là chủ tịch, kiêm mẹ anh, anh có ăn gan cọp cũng chẳng làm được gì. Cô kể một tràng những lời nói của cô ban nãy. Và tự nhận tội việc tự ý đi cùng Lê Tịnh Khiết khi anh chưa cho phép.

Lê Hứa Vĩ cười cười, nhìn cô chăm chú thú tội. Nhưng cuối cùng, anh cũng thở dài, lẩm bẩm: "Tiểu Nhi ngốc. Cái miệng này của em, tôi không ngăn được rồi."

Quý Thanh Nhi mím môi, cười gượng gạo để che đi sự lúng túng của mình. Nhưng đúng vào lúc này, cái bụng đáng thương của cô kêu lên những tiếng kêu kì lạ. Cô cúi mặt, lấy tay che bụng. Giờ phút này, anh gọi cô là gì cũng được, bảo cô ngốc cô cũng nhịn. Nhưng....

Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi hơi đói, có thể thả tôi cho tôi ăn chút gì đó được không?" Ánh mắt cô pha chút nũng nịu, xin xỏ.

"Em muốn ăn gì? Tôi nấu." Anh cúi mặt sát gần cô

Cô xua tay: "Không phải phiền thế đâu. Anh đường đường là chủ của cả công ty, dưới một người trên vạn người. Sao tôi có thể để anh nấu cho tôi ăn chứ?" Trong câu này không những có ý từ chối mà còn có ý tâng bốc hết thảy. Thế nên là... mau thả tôi đi màaaaa.

"Em là đang từ chối khéo tôi?" Anh nhướng mày, ánh mắt hình viên đạn đặt lên khuôn mặt cô.

Nói thẳng ra là như thế!

"Anh hiểu thế nào cũng được. Nhưng mà...."

"Em muốn nói gì mà còn nhưng với nhị? Đói thì tôi nấu cho em, không thì em nên chuẩn bị tinh thần bị tra hỏi tiếp đi." Giọng nói vẫn mang ý phẫn nộ, anh dùng tay vuốt lấy phần tóc rũ trên gương mặt tuấn tú.

"Nhưng mà để sếp đích thân xuống bếp không hay. Chi bằng anh có thể để tôi đi. Để tôi tự lo cũng được. Không cần phiền anh đâu."

"Một, em ăn đồ của Hứa Vĩ đây nấu. Hai, em đừng hòng thoát khỏi đây."

"..." Số cô đã tận ở căn nhà này. Bây giờ làm gì còn đường lui. Cô miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Anh cũng chẳng nói gì thêm. Chỉ cười đắc ý, rồi bỏ đi vào bếp. Cô vẫn ngồi đó, nhìn quanh nhà. Tiếng xèo xèo dưới bếp, mùi thơm của đồ ăn, khiến bụng cô cồn cào điên loạn.

Một lúc sau

Cô hiếu kỳ bước xuống bếp, lẳng lặng ngó đầu vào xem.

"Em không cần phải nhìn nữa. Mau lại ăn."

"Nhanh thế sao?"

"Thay vì dùng mắt, hãy dùng miệng để nếm chúng. Chân thật hơn mà, phải không?" Quý Thanh Nhi gật đầu lia lịa. Lúc này rồi, ngon hay dở cũng không quan trọng.

Cô bắt đầu cầm thìa, đũa được dọn sẵn trên bàn ăn. Gắp từng miếng một cho vào miệng.

Đầu tiên là một con tôm ướt đẫm trong sốt. Chua chua, ngọt ngọt, cay cay, hoà quyện tất thảy lại với nhau. Ăn cũng được...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net