Lê Tịnh Khiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Hứa Vĩ không nghĩ nhiều, vì lòng hiếu thắng liền đạp chân ga, phóng thẳng đến đường đua. Tuy thế nhưng anh cũng chỉ chạy được tốc độ bình thường, vì anh.....

Sau khi đến trường đua, bước xuống xe không được bao lâu cô thấy anh thất thần nhìn xung quanh mãi. Một lúc sau cô hỏi: "Sao thế?"

Đôi mắt anh bị màu đen bao trùm, thân thể bắt đầu run rẩy rồi trở nên mỏng manh. Thực chất, anh là một đứa trẻ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng. Nhưng, anh đã ghi hận ông bố của mình kể từ khi anh 18 tuổi.

_7 năm về trước_

Lê Thị được Lê Tịnh Khiết - một người phụ nữ phóng khoáng, thông minh - gầy dựng và trở thành tập đoàn đứng nhất Bắc Kinh lúc bấy giờ. Có thể nói bà là người thông minh lanh lợi sáng suốt.

Bà lấy một người tên Tô Tấn Trạch. Có lẽ vì quá mê muội nên bà đã cho ông ta chút ít cổ phần. Tuy thế 2 người vẫn đồng cam cộng khổ cùng nhau bước tiếp cho dù gặp bao trở ngại.

Nhưng, chỉ vì chút sai lầm không lường trước ấy, một biến cố rất lớn đã ập đến tập đoàn Lê Thị. Từ một nơi đầy triển vọng, được người dân Bắc Kinh ngước nhìn lại trở thành một toà nhà sắp phá sản.

Khi Lê Thị lâm vào lúc khó khăn nhất người bà yêu thương lại bỏ bà và ôm theo tiền trốn. Lê Tịnh Khiết cùng con trai 18 tuổi của mình đã phải vò đầu bứt tóc để suy nghĩ con đường cứu cánh cho tập đoàn. Ấy vậy, Tô Tấn Trạch lại ôm tiền bỏ đi - một cách tàn nhẫn.

Tuy anh học ở trường không giỏi, nhưng IQ của anh cũng không thể nói là thấp. Anh đã thức thâu đêm suốt sáng gần 1 tuần để cứu lấy tập đoàn cùng mẹ.

Từng hành động, từng nước cờ của anh đã được suy nghĩ hết sức kĩ lưỡng.

Chỉ trong 3 tháng ngắn ngủi. Lê Thị đã lấy lại những gì đã mất.

Tuy vậy, Lê Hứa Vĩ vẫn chưa thể nào trút bỏ mối hận với người đàn ông tên Tấn Trạch kia. Trong mắt anh, ông đã từng là một người bố tốt, một người bố hết mực yêu chiều và chu đáo với 2 mẹ con. Đúng là đồng tiền có thể làm mờ mắt con người, bất luận là yêu thương đến bao nhiêu.

Một câu hỏi anh chưa bao giờ có câu trả lời: " Tình thương lúc đó là từ tim của ông ấy hay là lớp vỏ của ông ta?"

Song, Tô Tấn Trạch có sở thích đặc biệt với đua xe. Từ bé, Hứa Vĩ đã được ông dẫn đến đường đua gần khu nhà họ ở. Cũng từ đó, anh có tâm niệm rất lớn với đường đua. Cũng vì một số lí do ngu ngốc, tốc độ lại trở thành thứ đáng ngại của anh. Là nỗi sợ của anh.

Nhưng đây chỉ là những gì ông ta làm khi anh 18. Những điều ông ta làm sau này đã cướp sạch toàn bộ niềm tin của vợ con mình. Những điều chủ chốt khiến anh ôm hận. Lê Tịnh Khiết và Lê Hứa Vĩ hận cành thêm hận nhưng ông ta lại cứ nhởn nhơ mặc dù đã ra vào tù.

Cô lay tay anh, tuyệt nhiên anh không hề thoát ra khỏi vòng suy nghĩ hỗn tạp của chính mình.

"Này, anh thất thần gì đấy?"

Cô từ đứng bên cạnh lại đứng trước mặt anh vẫy vẫy tay.

"Này..." Chợt, cô nhìn thấy đôi mắt anh có tia oán hận: "Này Lê Hứa..., Lê Tổng, anh sao thế?"

Vì bị gọi, anh được Quý Thanh Nhi kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, ánh mắt đột ngột chuyển lên gương mặt lo lắng của cô...

"Tôi kể cho em nghe về quá khứ của tôi, được không?"

"Được." Cô chăm chú nhìn anh. Đột nhiên anh nói: "Ta đừng đua nữa, về nhà thôi."

Cô há hốc mồm nhìn anh: "Hả?"

Anh níu tay cô một cách cầu xin. Lê Hứa Vĩ của mấy phút trước đâu mất rồi?

"Ở đây, tôi thấy ngột ngạt. Hứa Vĩ không thích." Anh nói cứ như một đứa trẻ không muốn đi học mà nài nỉ xin mẹ cho nghỉ.

"Hồi nãy anh chạy đến đây vui lắm mà? Còn bảo muốn thể hiện..."

Anh càng níu chặt tay cô hơn: " Tôi xin lỗi em. Vừa nãy ngông cuồng, giờ tôi như chó cụp đuôi. Ta về đi, Thanh Nhi."

"Thôi được rồi." Cô bị anh dẫn tay đi. Cô quay đầu nhìn đường đua một cách tiếc nuối. Cô muốn đua xe!

"Em lái giúp tôi lần này nhé. Sau này, tôi dẫn em đi ăn một bữa no nê. À, với cả về nhà em." Anh ngồi ở hàng ghế sau, khúm núm tựa một đứa trẻ vừa gặp ông kẹ. Anh thở gấp, tay bấu chặt vào đầu gối.

Quý Thanh Nhi vốn muốn hỏi sao lại về nhà cô nhưng thấy anh như vậy nên thôi...Đành nói: "Đây là trách nhiệm của tôi."

Sau khi về đến chung cư.

Lê Hứa vĩ thở dốc, gấp gáp mở cửa, bàn tay phải đã ướt đẫm mồ hôi lúc nào không hay.

"Anh có chìa khoá nhà tôi?" Cô vừa nói vừa rót cho anh cốc nước.

"Tôi vì thấy bất tiện nên đã nhờ người đi đánh một chìa khác. Em không phiền?" May cho anh đang hiện diện trước mặt tôi với cái tình trạng khốn khổ thế này. Nếu không bà đây cho anh biết tay!! Thanh Nhi tức tối nhưng cũng cố nhịn.

Cô ngồi xuống đối diện, thở dài một hơi, nhìn Lê Hứa Vĩ rồi hỏi: "Anh muốn nói gì? Tôi nghe đây."

Khi nghe cô nói, anh đã kể hết toàn bộ quá khứ của mình. Từ hạnh phúc, giàu sang vì là đứa trẻ ngậm thìa vàng đến khi tập đoàn bước đến ngưỡng cửa phá sản. Từ một đứa trẻ nhận được tình thương của cả bố lẫn mẹ đến khi bị chính người cha của mình phản bội. Tất tần tật, anh kể không sót một chút.

Lúc này, ánh mắt cô mới dịu đi: "Thế sao anh còn đồng ý đến trường đua? Xin lỗi, đáng ra tôi không nên rủ anh...đã không quan tâm đến sếp của mình. "

Bất chợt, anh chen nghang lời cô: "Vì tôi hiếu thắng. Em không có lỗi, mèo con."

"...Lần sau tôi sẽ chú ý hơn, không để Tổng Giám Đốc vĩ đại của tôi buồn nữa" Quý Thanh Nhi mang đôi mắt dịu dàng, trong sáng nhìn Lê Hứa Vĩ. Tất nhiên là để làm anh vui rồi.

Nhỡ anh mà không vui, để bụng, lại trả chậm lương cho cô thì thế nào...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net