Là Quý Thanh Nhi, tôi ăn món này!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em nói là..."

"Giám đốc của em?"

"...." Anh ngước nhìn cô, khoé miệng cười đắc ý.

"Đúng, anh là giám đốc vĩ đại của tôi...và mọi người."

"Không, chỉ của em thôi."

"Lời đã nói ra, không thể nuốt. Huống hồ, điều em nói còn rất đúng. Tôi hận ông ta. Ông ta đã để lại một vết nhơ cho Lê Thị, một vết thương cho mẹ tôi. Ông ta phải trả giá."

"Đúng, ông ta sẽ gặp quả báo." Thấy tâm trạng anh vẫn không ổn. Cô không biết nên mở lời an ủi thế nào.

"Bỏ qua câu chuyện đáng xấu hổ này, từng câu từng chữ em bảo tôi là của em. Lê Hứa Vĩ đây ghi nhớ xất!"

Quý Thanh Nhi chỉ muốn cho anh vui một chút bằng cách khen anh vĩ đại, thế mà lại lỡ lời...

Vài phút tiếp theo cô không biết nên ứng xử thế nào. Đuổi về cũng không hay. Quý Thanh Nhi đứng phắt dậy nói: "Thôi được, dù gì hôm nay anh và tôi đều không bận tôi sẽ dẫn anh đi giải toả căng thẳng, được không?"

Cô nhìn anh có chút mong đợi.

"Em mời, tôi ngại gì mà không chấp nhận?"
Cô rất khí thế: "Được vậy anh muốn đi đâu?Anh muốn đi đâu tôi dẫn anh đi hết."

Anh nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc: "Em bao tôi?"

"Đúng, hôm nay tôi mời." Anh nhướng mày, vẻ đáng thương ban nãy đã bị tia trêu chọc chiếm chỗ.

"Thế, dẫn tôi đi ăn tôm hùm."

"..." Quý Thanh Nhi nhất thời câm nín.

"Đã lâu tôi chưa từng được ăn. Sơn hào hải vị, em đãi tôi đều thích." Cô thật muốn cho tên nhãi này một trận.

"Ờm....cái gì vừa vừa thôi được không? Tôi không đủ khả năng này đâu, anh biết đấy tháng này tôi vẫn chưa có lương, hì hì." Cô nói một cách gượng gạo, tay sờ mũi.

"Giám đốc vĩ đại vui lòng đổi ý được không?" Ánh mắt cô có chút năn nỉ.

"Giám đốc vĩ đại? Hình như em thiếu gì đó thì phải." Trêu được cô một vố, anh chống tay lên cằm, đầu nghiêng sang phải một chút tỏ vẻ thắng cuộc.

"Có thể đổi ý chứ?" Thanh Nhi hơi hậm hực trong câu nói của mình.

"Em có quyền." Lê Hứa Vĩ cười khặc khặc rõ mồn một, Hứa Vĩ ban nãy với bây giờ, đâu mới là thật? Cô giơ tay nhìn đồng hồ, tính toán thời gian: "Vậy bây giờ tìm chỗ nào đó ăn trưa rồi đi công viên trò chơi được chứ? À buổi tối anh muốn xuống quán bar dưới nhà tôi không?" Quý Thanh Nhi nói một cách hào hứng.

"Em ăn chơi đến vậy?" Anh bĩu môi, có vẻ không tin lắm.

"Đồ uống ở đó rất ngon. Tôi nhất định dẫn anh đến đó." Cô khẳng định.

"Được. Theo ý em."

Đến giờ, cô cùng anh đi đến quán ăn. Nơi đây trang trí đèn đốm rất thơ, mang phong cách cổ điển của Paris.

"Anh muốn ăn gì anh chọn đi." Cô lật từng trang menu rồi nhìn giá, thầm mừng trong lòng. Giá cả cũng phải chăng coi như anh còn lòng tốt.

"Em mau gọi món. Có phải nhìn giá, đã ngạt thở rồi không? Cô xì một tiếng: "Anh đừng đánh giá thấp khả năng tài chính của tôi như thế!"

Có một cô phục vụ đi đến hỏi: "Xin hỏi quý khách đã chọn được món chưa ạ?"

Quý Thanh Nhi: "Cho tôi một xalad cá ngừ, một bít tết medium - rare, cảm ơn."

"Còn anh ăn gì gọi đi."

"Là Quý Thanh Nhi. Tôi ăn món này." Lê Hứa Vĩ ghé sát tai cô rồi nói. Cô hoang mang nhìn anh. Mặt bỏ bừng bừng. Vội nói với nhân viên: "Cho tôi thêm một phần giống thế, cảm ơn. Cô đi được rồi." Cô phải mau mau đuổi nhân viên đi mới được.

Quý Thanh Nhi vội lườm anh bằng ánh mắt sắc hơn dao.

"Ăn ăn ăn, ăn cái đầu nhà anh." Cô hút một hơi nước đầy để bình tĩnh lại nhưng chẳng hiệu quả là bao nhiêu. 2 tay bóp chặt cốc nước hận không thể đập thẳng vào đầu Lê Hứa Vĩ. 

Anh nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc, khoé môi anh có thể cong lên tới tai nhưng anh vẫn cố nhịn. Đúng, nếu không nhịn thù cô mèo nhỏ này lại xù lông lên mất, đến lúc đó thì ai dỗ ai?

Tầm 15 phút sau, khi đồ ăn còn bốc khói nghi ngút được bày trên bàn. Bàn ăn không khác gì một bữa ăn thịnh soạn tại nhà hàng 5 sao, nhưng giá lại rẻ hơn gấp bội. Lê Hứa Vĩ giới thiệu nơi này là lựa chọn tuyệt vời!

Quý Thanh Nhi và Lê Hứa Vĩ ăn trong im lặng. Cô cặm cụi ăn lấy ăn để thức ăn trên bàn, nhìn thôi cũng biết cô đã đói như thế nào.

Phải anh chọc cô hết cả năng lượng rồi. Lê Hứa Vic vừa dùng dao cắt bít tết, vừa trao cho cô ánh mắt mê muội: "Em ăn nhiều thật đấy, mèo con bé nhỏ."

"À không, nếu ăn nhiều, phải là mèo con khổng lồ mới đúng." Quý Thanh Nhi ngước mắt nhìn anh nói đúng hơn là liếc.

"Đừng có gọi tôi là mèo con nữa."

"Tiểu Nhi? Em muốn gọi thế nào, tôi tất nhiên chấp nhận."

Cô vội trách cứ anh nên vừa ăn vừa nói nên miệng hơi phồng lên trông rất đáng yêu: "Tiểu nhi cũng không được, quá gần gũi. Gọi tôi là Thanh Nhi được rồi. Hoặc là cô Quý, trợ lí Quý."

"Thanh Nhi? Cô Quý? Trợ lí Quý? Không được. Chẳng gần gũi tí nào."

"Anh có thấy giám đốc nào gọi trợ lí của mình như thế không hả?"

"Có, chính là Lê Hứa Vĩ."

Một câu trả lời thản nhiên khiến người khác phải đau đầu. Không ngờ, câu trả lời oái ăm này lại được phát ra từ miệng của một anh chàng điển trai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net