Tay đua kiệt xuất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô á khẩu. Không biết nói gì thêm mà cúi đầu ăn tiếp.

Sau khi ăn xong. Cũng đã 2 giờ chiều. Anh cùng cô đến công viên giải trí.

Nơi đây là khu công viên giải trí ngoài trời nên rất thoáng và rộng.

"Anh muốn chơi trò gì?"

Quý Thanh Nhi muốn hỏi Lê Hứa Vĩ thay vì tự quyết vì để anh tự né mấy trò tốc độ ra...

Mặt cô rất tươi, cô đứng dưới ánh nắng vàng, ai không biết cứ ngỡ cô là thiếu nữ 18 chứ không phải cô gái 23. Hôm nay Quý Thanh Nhi mặc 1 chiếc áo phông trắng hình hoạt hình rất dễ thương cộng với chiếc quần jeans ngắn nhưng không quá hở, đi đôi giày thể thao trông cực kì năng động.

Nhìn vào chả khác nào ông bố đưa con đi chơi cả. Mặc dù anh và cô chỉ cách nhau 2 năm tuổi, hôm nay anh mặc vest và quần tây vì dự định ban đâu không phải đi chơi mà là đến công ty.

Lê Hứa Vĩ ngó nghiêng: "Em muốn chơi trò vòng quay ngựa không?"

Một trò chơi nhẹ nhàng, trên cả nhẹ nhàng.

"Anh là trẻ con à?" Cô lên tiếng châm chọc.

"Không phải tôi. Là em mới đúng." Anh nói thế rồi cô còn biết nói gì nữa đây?

"Không chơi trò này, vậy chơi trò xe đụng nhé."

"Được." Cô nói rất dứt khoát. Đi thẳng về khu chơi trò xe điện đụng.

Khi vào trong, anh mua 2 vé để lấy 2 chiếc xe đụng nhỏ. Một chiếc xanh dương trầm cho anh, một chiếc nâu cà phê cho cô. Cô mở đầu, sung sức lao vào cụng anh liên tục. Không chừa cho anh chút thời gian nào để chuẩn bị tinh thần. Quả là 'tay đua kiệt xuất'

Hứa Vĩ từ một tổng giám đốc oai nghiêm, vào đây chẳng khác nào một chú cún cụp pha.

Cô nhếch miệng cười. Anh liên tục bị cô hạ gục. Mọi người bên ngoài mắt chữ A mồm chữ O.

Nhưng rồi 3 phút sau, tình thế đảo ngược. Anh đảo tay lái, dùng đuôi xe để cụng liên tục vào cô. Trận chiến xảy ra rất gây cấn. Không ai nhường ai. Mọi người cũng hồi hộp không kém...

Cô hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng né được. Vừa đảo tay lái rất điệu nghệ, vừa nhìn anh đắc ý.

Khi cả 2 cùng ngang tài ngang sức, không thể phân thắng bại. Nào ngờ, Lê Hứa Vĩ tung ra kỹ năng khiến mọi người đều phải đứng hình. "Mèo con nhỏ, em mà không chịu thua, tối nay tôi sẽ hành cho em khỏi ngủ."

"Ăn nói linh tinhhhh." Cô vừa lạng lách vừa hét lên. Mọi người bốc khói, đỏ cả khuôn mặt. Nhưng ý anh muốn nói, thật ra là quậy để cô khỏi ngủ.

"Anh ngậm miệng vào cho tôi."

Ghẹo được cô, khiến cô mất phương hướng. Có nhiều cú đụng hụt. Quý Thanh Nhi không ngờ anh có kĩ năng này. Đây là kĩ năng cô phải mất tận 3 tháng để luyện.

"Em không ngờ tới chứ gì."

Cô thấy anh sợ tốc độ nên những nước đi này cô thật sự không tài nào ngờ tới. Tuy rằng anh có ràng buộc với hai từ 'tốc độ' nhưng ít nhiều gì từ nhỏ anh đã được luyện đua xe.

Anh cười ngày càng đắc thắng, đôi mắt trở nên tinh tường hơn bao giờ hết. Chuông báo hết thời gian. Cô và anh đều xuống khỏi xe. 2 người đi ra trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người. Đến cả người chơi chuyên nghiệp được dán hình trên tường nay cũng phải nhường chỗ cho cặp 'gà bông' này.

Mặt đỏ vù vù, cô vừa tức do câu nói của anh vừa bất ngờ vì trình độ đánh lái này của anh mà không phản ứng kịp.

Chơi chỉ mới một trò mà đã thấm mệt, Quý Thanh Nhi đề nghị chơi trò nào không dùng sức. Cô nhìn quanh một vòng, mắt dừng lại ở khu nhà ma...Tay cô sờ cằm như một vị thám tử quay sang nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Ờm.......anh chơi nhà ma được chứ?"

"Em khinh thường tôi à?" Nghe cô có vẻ nghi ngờ, anh xông thẳng đến cổng nhà ma. Quắc quắc tay tỏ ý mau vào trong. Cô cũng lật đật chạy theo. Lần này cô giành mua 2 vé.

Sau khi mua vé, anh cười: "Vào đi. Tôi sẽ bảo vệ em"

"Xí ai cần anh bảo vệ." Vừa nói 2người vừa đi vào thì bỗng từ trên có con ma rơi xuống! Một cách bất thình lình.

"A" Một âm thanh la lên điếc tai. Không phải giọng nữ, là giọng nam. Cô giật mình nhìn sang anh. Quả nhiên, Lê Hứa Vĩ là chủ nhân của tiếng la đó.

"Con ma quỷ quái này. Ai cho hù thế hả??!!"

"Khặc khặc khặc. Hồi nãy ai nói bảo vệ tôi ấy nhỉ?" Cô nói bằng giọng châm biếm.

"E, em đừng có ghẹo tôi. Chỉ là do chưa chuẩn bị tâm lý nên mới thế."

2 người vừa nói vừa đi tiếp: "À à được."

Anh lẩm bẩm, lặp đi lặp lại câu nói với đám ma mô hình: "Đừng hòng hù được. Đừng hòng hù được. Đừng hòng hù được."

Khi tiến sâu hơn vào trong, khung cảnh tối đen như mực. Chỉ có vài ánh đèn mờ nhấp nháy luân phiên nhau. Yên tĩnh đến kì lạ. Song, nhờ ánh đèn mờ ấy, anh biết được mình đang đi trên một cây cầu, 2 bên là 2 dãy núi đang bám đầy nhện. Đáng sợ hơn, dãy núi bên tay phải có một con quái vật mang hình người nhưng rất khổng lồ đang chổng đầu xuống đất, dường như là đang đu bám.Nó phát ra tiếng gầm gừ đến sởn gai ốc.

"Oa...nhện kìa."

Anh giật bắn mình, lau lau 2 đôi mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net