[14]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Phong Hồng Duy, mày đừng để anh mày tìm ra được thằng đó.

Nguyễn Tuấn Anh

_________________________________________

Hồng Duy lơn tơn đi vào khách sạn. chạy lên phòng hơn hở đi tìm 3 người kia. Sau khi phát hiện cả 3 đều đang tập trung ở phòng Công Phượng thì vui vẻ lên tiếng

- Ơ! Sao mọi người tập trung ở đây hết vậy? Không đi chơi à?
   _ Mở cửa bước vào, lại chỗ kế Công Phượng mà ngồi xuống.

- Bọn tao không phải mày! Có ai kia dẫn đi chơi... bọn tao không biết đi đâu hết.
   _ Công Phượng xéo sắc.

- Rồi rồi, em xin lỗi. Tối nay đi coi đá banh không?
  _ Hồng Duy tỏ vẻ hối lỗi. 

- Coi ở đâu?
  _ Văn Toàn hỏi. 

- Coi CLB Hà Nội đá với SLNA nè.
   _ Hồng Duy dơ mấy tấm vé lên khoe.

- Đù! Kháng đài VIP luôn!
  _ Công Phượng dật tấm vé trong tay Hồng Duy xem xét. 

- Ở đâu có ngon vậy? HNFC vs SLNA là 2 CLB đẳng cấp ở Vleague. Muốn có được vé không phải dễ đâu. Chứ huống chi là VIP 
  _ Văn Toàn thắc mắc

- Thằng ngu! Mày quên mất bồ nó là Đỗ Duy Mạnh à?
   _ Công Phượng rướng người qua cốc đầu Văn Toàn.

- Ha! Chúng mày đúng kiểu ngu cả đôi ấy nhờ. 
   _ Xuân Trường nãy giờ cắm đầu vô điện thoại giờ mới lên tiếng.

- Tin tao đá một cái không hả thằng mắt híp? Sao lại chửi tao. 
  _ Công Phượng đanh đá.

- Mày nghĩ thằng Duy mà cần tới thằng bồ cửa nó thì mới có được mấy tấm vé đấy à?
  _ Xuân Trường nghênh mặt.

- Ơ nhưng anh ơi, mấy tấm vé này là Duy Mạnh cho em thật mà.
  _ Hồng Duy ngơ ngác.

- Ừ thì tao biết! Nhưng ý tao là với trả năng thằng anh mày thì qua Châu Âu coi La liga còn được chứ ba cái này có là gì. 
  _ Xuân Trường nhàn nhạt lên tiếng. 

- Thôi anh dẹp bỏ cái ý nghĩ qua châu Âu coi La liga đó đi. Đó giờ ly Cooktail 450 nghìn là loại đồ uống mắc nhất trong cuộc đời em giám gọi đấy anh ạ. Nhà em thì ba mẹ vẫn còn làm thuê cho người ta... Nhà sụp xuệ chưa sửa..
  _ Hồng Duy bỉu môi.

- Mày vẫn chưa cho ba mẹ mày biết à?

- Sao mà cho biết được anh? Làm gì có bố mẹ mình chấp nhận được con mình làm việc đó...

- Rồi thằng Tuấn Anh đưa tiền về cho bố mẹ mày bằng lý do gì.

- Ổng không giám đưa nhiều đâu. Lâu lâu cầm về mười mấy hai mươi triệu thôi. Rồi lâu lâu rình rình lừa 2 ông bà đi đâu đó để sửa nhà. Còn chả giám sửa hết. Sợ ông bà hỏi.

- Nhà mày đau đầu thật ấy. Mà mày thì sướng. Có thằng anh tiền để đâu cho hết như nó sợ gì đói...

- Anh Tuấn Anh không cho em tiền đâu! Ảnh bảo sài tiền nhiều không tốt. 

- Ừ! Không mày sài thôi. Chứ đó giờ mày chỉ cần mè nheo thằng Tuấn Anh một tiếng thôi là cái gì cũng có. Thằng anh mày nó cưng mày hơn trứng. Đúng kiểu thiếu gia ngầm.
    _ Xuân Trường khinh bỉ.

- Ể em không có nha. Nhà vẫn khổ vậy thôi, em cũng chả phải thiếu gia gì. Giờ em xài tiền của em nha. Chứ không phải của anh em nữa đâu. Em trưởng thành rồi mà.
  _ Hồng Duy tự hào vỗ ngực nói câu cuối.

- Ừ mày trưởng thành quá cơ!
  _ Xuân Trường cảm thán.

- Thôi thôi không nói nữa. Mọi người chuẩn bị đi nha. Em về phòng đây.
  _ Nói rồi Hồng Duy chạy tọt về phòng.

4 người tới sân hàng đẫy lúc trận đấu sắp bắt đầu. Xem trận đấu ấy thật đúng là rất hay, rất có ích đối với những cầu thủ trẻ như bọn họ. Học được cách phản công cách phong thủ và đôi khi là cả những pha kĩ xảo qua mặt trọng tài...

Trận đấu kết thúc với phần thắng 3-2 nghiên về Hà Nội. Một kết quả đã được đoán trước khi Hà Nội đá sân nhà. Xong xuôi, 4 chàng trai rủ nhau đi ăn đêm. Lựa chọn một nhà hàng ở gần SVĐ, ngồi thưởng thức những món ăn đặc sản của Hà Nội. Vì thời gian dư giả nên mọi người cũng cứ tàn tàn, vừa ăn vừa tám chuyện với nhau.

- Ưm... mấy người có để ý trung vệ bên SLNA không?
  _ Vừa nhai nuốt miếng thịt nướng, Văn Toàn lên tiếng. 

- Ai? Quế Ngọc Hải á?
   _ Công Phượng cau mày.

- Ừm... đá hay vl ...
   _ Văn Toàn chầm chồ.

- Ừ tao cũng thấy ông ấy hay đó.
  _ Xuân Trường vừa bóc vỏ Tồm vừa góp chuyện.

- Ash... mày bỏ mẹ con tôm vào mồm luôn đi! Ngồi bóc bóc nhìn ghét thế nhờ.
  _ Công Phượng quay sang thấy Xuân Trường vẫn cứ ngồi bóc bỏ tôm, nổi cáu cầm con tôm bỏ luôn vào mồm mình vừa nhai vừa chửi .

- Ơ! Con tôm tao mới bóc xong.  Mày ngon vậy? Tự nhiên như ở nhà... 
  _ Xuân Trường tròn mắt nhìn con tôm vừa mới bị cướp. 

- Hahaha.
  _ Hồng Duy với Văn Toàn nhìn mặt Xuân Trường liền phá ra cười. 

- Nhưng mà bàn thắng hôm nay của anh Hải đẹp nhỉ.
  _ Sau khi cười một trận, Hồng Duy vui vẻ nói tiếp. 

- Ừ! Đỉnh!  ... mà ghê ha! Anh Hải đồ!
  _ vẫn là Văn Toàn trêu chọc.

- Thì người ta là anh. Thằng này bớt nhảm đi.
  _ Hồng Duy quay lườm Văn Toàn một cái.
 
4 người cứ ngồi thao thao bất tuyệt đã được một tiếng đồng hồ. Đồ ăn trên bàn vẫn chưa hết. 

- A!!! Duy! Mọi người cũng ăn ở đây à.
  _ Từ nơi nào đó Đình Trọng chạy lại bá cổ Hồng Duy.

- Ủa Trọng?
   _ Hồng Duy bất ngờ.

- Mọi người kìa! (Đình Trọng chỉ ra cửa lúc này khá đông người bước vào.) Bọn mình với một số cầu thủ của SLNA cũng hẹn nhau ở đây. 
  _ Nói xong Đình Trọng quay ra cửa vẫy tay.
- Các anh ơi, ở đây!

Mọi người nghe thế thì cũng lũ lượt đi tới.   Anh em HNFC vs SLNA đang rủ nhau đi ăn đây mà. Hình như toàn cầu thủ trẻ. Cũng đúng mấy ông anh già đi với đám loi nhoi này chỉ tổ đau đầu. 
Hồng Duy ngó nghiêng ngó dọc vẫn không thấy Duy Mạnh, liền hỏi Đình Trọng. 

- Ủa anh Mạnh đâu rồi Trọng?

- Kia kìa! (Đình chỉ ra cửa.) Người gì đâu, lâu lâu anh em tụ họp mà nói mãi mới đi. Xong đi thì cũng mặt nhăn mày nhó phát bực. 
   _ Đình Trọng càu nhàu. 
 
Nhìn theo hướng tay Đình Trọng, Hồng Duy thấy có một con người mặt rõ đẹp trai bước vào nhưng biểu hiện lại chẳng mấy vui vẻ.  Thấy thế Hồng Duy bỏ luôn chỗ ngồi của mình chạy lại chỗ người ta.

- Mê trai!
  _ Công Phượng lên tiếng khinh bỉ.

- Anh!
  _ Hồng Duy chạy tới khoác tay Duy Mạnh, vui vẻ. 
 
- Ơ Duy em làm gì ở đây?
  _ Duy Mạnh ngạc nhiên. 

- Bọn em ăn ở đây. Thì thấy mọi người tới. 
   _ Hồng Duy vui vẻ kéo Duy Mạnh lại chỗ mọi người, vừa đi vừa giải thích.

Thế là hội cầu thủ tiến hành ghép bàn, gọi món rồi ngồi làm quen với những người chưa biết, giới thiệu bản thân. 

Bên Hà Nội là có hầu hết toàn khuôn mặt quen thuộc như Đình Trọng, Duy Mạnh, Quang Hải, Đức Huy và một người nữa là Thủ môn Minh Long.
Bên SLNA thì có Phan Văn Đức(19 tuổi, chơi tiền vệ, khuôn mặt hiền lành thư sinh... lối chơi máu lửa, nhưng ngoài đời thì lại ít nói) Phạm Xuân Mạnh  (19 tuổi, chơi hậu vệ cánh. Tính tình hiền lành, lối chơi lì lợm thiên về sức mạnh.) Quế Ngọc Hải (21 tuổi, trung vệ. Lối chơi máu lửa, quyết liệt. Nhưng tính tình cũng hiền lành, dễ mến...)

Mọi người tự làm quen, giới thiệu cho nhau nghe. Nói chuyện một hồi mới phát hiện tất cả những người ở đây đều được lên tuyển ngày mai. Càng vui vẻ thêm, xem như làm quen nhau trước. 

- Đùa, Thằng Mạnh quen Hồng Duy thật luôn?
  _ Quế Hải tỏ vẻ bất ngờ. 

- Ông khỏi hỏi lại, thật đấy.  Bọn tôi cũng không khác ông khi mới biết đâu.
   _ Đức Huy lên tiếng.

- Đúng là... cuộc sống mà!
  _ Quế Hải lắc đầu. 

- Sao mọi người cứ thế nhờ! Tôi thích ai cũng trở nên kì cục trong mắt mấy ông vậy à?
   _ Duy Mạnh cau mày. 

- Tại người cậu thích là Hồng Duy mới trở nên lạ lùng như vậy.
   _ Quang Hải nhẹ nhàng lau miệng xong lên tiếng.

- Không phải đang ăn sao? Lo ăn đi! Nói làm gì? Không nói cũng không ai nói cậu câm.
  _ Duy Mạnh cười khẩy. 

- Thôi, thôi. Tao lạy mày đấy Mạnh. Tao nhớ 2 đứa mày yên lành được một thời gian rồi mà. Sao giờ lại nữa?
   _ Đức Huy nhăn mặt. 

Hồng Duy thì vẫn ngồi đó ngơ ngác. "Bộ mình có gì à? Sao anh hải lại nói thế?"

Đấy là chuyện của một phía bàn bên này. Còn phía bên kia hầu như không care. Xuân Trường với Minh Long hợp nhau đến nỗi ngồi nói chuyện say sưa.  Công Phượng gặp được đồng hương  Văn Đức, Xuân Mạnh ngồi nói chuyện như được mùa. Tất nhiên là toàn tiếng nghệ an kiếng cho Văn Toàn ngồi kế bên phải bỏ đi chỗ khác.
Đủng đỉnh đi tới gần chỗ Quế Hải ngồi, cẩn trọng lên tiếng

- Anh... nói được tiếng phổ thông không vậy?

- Tau nỏ nói được mô... mi nghe được vầy thì nghe.
   _ Quế Hải nãy giờ có để ý Văn Toàn bực mình vì đám kia đang xổ tiếng Nghệ liền nảy ra ý định trêu chọc.

- Đùa! Biết nói chuyện với ai đây trời. 
  _ Văn Toàn bực mình đứng dậy bỏ đi.

- Ây! Thôi anh đùa tí thôi. Ngồi đây đi. Mày không thấy là ngoài anh thì không còn chỗ nào chứa chấp mày à?
  - Quế Hải cười bảo Văn Toàn ngồi lại.

- ông đùa vui ha! Mà cũng đúng, chả chỗ nào cho mình nói chuyện. 
  _ sau khi liếc xéo Quế Hải một cái thì mới nhìn xung quanh và công nhận Quế Hải là sự lựa chọn duy nhất. 

Bên này Quang Hải cũng đang rất chướng mắt con người trước mặt, liền ăn thêm mấy miếng nữa thì đứng dậy quay qua nói với Đức Huy.

- Tao ăn no rồi, tao ra ngoài hóng gió một chút. 

- Duy này, cậu ra ngoài với tôi một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói một chút.
   _ Sau đó quay qua gọi Hồng Duy. 

________________ End 14________________

Hôm qua vô quả phút 90 +4 có ai nhảy lên như điên giống tôi Không??🤣🤣

Yêu thương nhau thì cho nhau cái vote nè ❤
#Mèo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net