[44] End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh biết phải cảm ơn ông trời làm sao đây? Vì đã cho anh gặp được em trong số 7 tỉ người ngoài kia. Cảm ơn ông trời đã cho anh gặp được em mặc dù khoảng cách từ Bình Phước đến Hà Nội là cả ngàn cây số. 

Đỗ Duy Mạnh

________________________________________

- Thật ra... con với Duy quen nhau chắc ba cũng biết... Bây giờ em ấy đang có thai ...
   _ Duy Mạnh nói, có chút ngập ngừng.

- Sao? Duy có thai hả con? Sao con không cho bác biết sớm?
   _ Mẹ Quang Hải vừa nghe đến đây đã vội vã đi đến ngồi kế Hồng Duy trách móc.  

- Con không sao mà... bọn con cũng chỉ mới biết đây thôi bác.
   _ Hồng Duy mỉm cười nhìn người phụ nữ cạnh mình.

- Không sao gì chứ! Người con xanh xao quá trời. Không được sao này ta phải tẩm bổ cho con mới được.
   _ Mẹ Quang Hải kiên quyết.

- Con không sao thật mà bác!
   _ Hồng Duy cười gượng gạo, nhìn bà.

- Sao? Bọn con định thế nào?
   _ Ba Duy Mạnh điềm đạm lên tiếng. 

- Vì em ấy đang có thai, 2 đứa con lại không có chút kinh nghiệm nào... nên con định... về sống chung với ba, dì để tiện hơn...
   _ chẳng hiểu tại sao, lúc này Duy Mạnh ngượng ghê gớm. Chưa bao giờ anh gọi mẹ Quang Hải bằng cái danh xưng cho đàng hoàng, toàn bà này bà nọ. Nhưng đột nhiên hôm nay lại không thể mở miệng ra gọi như thế. Chẳng biết Duy Mạnh là vì Hồng Duy hay do chính bản thân anh đã nhận ra điều gì đó.

2 ông bà lại thêm một phen bất ngờ nữa. Ông không ngờ Duy Mạnh lại có một ngày muốn về nhà ở chung với vợ chồng ông. Thật sự trong lòng lúc này là vô cùng sung sướng. 

Còn mẹ Quang Hải thì mừng đến rớt nước mắt sau khi nghe được tiếng dì từ miệng Duy Mạnh. Chỉ cần thế thôi cũng quá dủ với bà rồi.

- Được, Được! 2 đứa về nhà đi. Dì sẽ chăm sóc Hồng Duy thật tốt. Cũng tiện để dì quan tâm 2 đứa nhiều hơn.
   _ Bà vui vẻ lên tiếng. 

- Dì à...
   _ lúc này Duy Mạnh mới quay lại, nhìn về phía bà, giọng nói có hơi ngập ngừng. 

- Sao thế con?
   _ Bà nhìn Duy Mạnh, vui vẻ nói.

- Dì... cũng nên quan tâm Hải nhiều hơn một chút. Đừng vì 2 đứa chuyển về nhà sống mà bỏ bê cậu ấy... (Duy Mạnh có hơi ngượng ngùng nhìn sang ba mình.) Ba nữa... cũng nên dành tình thương cho cậu ấy nhiều hơn. Thời gian qua, 2 người vì con mà để cậu ấy thiếu hụt tình cảm. Con không muốn chuyện này lại tiếp tục xảy ra. 
   _ Duy Mạnh nói xong tự cảm thấy ngượng vì bản thân chưa bao giờ nói ra nhìn lời như vầy, một phát bước xuống giường đi ra cửa, trước khi rời khỏi phòng còn bỏ lại một câu.

- Con đi vệ sinh, cũng khuya rồi, 2 người về nghỉ sớm đi cho khỏe.

Chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi mà 2 ông bà đều không thể ngờ được sẽ nghe Duy Mạnh nói ra những lời nói như vậy. Bây giờ cả 2 người đang rất vui sướng và hạnh phúc. Thằng con mà tưởng chừng 2 người đã mất luôn thì nay đột nhiên trở về. 

- Duy này, là con đã tác động Duy Mạnh phải không?
   _ sau một hồi im lặng, ba Duy Mạnh lên tiếng.

- Dạ... cũng không có gì đâu ạ.
   _ Hồng Duy ngại ngùng gãi đầu. 

- Thằng Mạnh nó là con bác, bác biết tính nó. Nó sẽ không tự nhiên mà nói ra được mấy câu đó, không tự nhiên mà thay đổi suy nghĩ. 
   _ Ông nhìn Hồng Duy, nhẹ mỉm cười. 

- Con nói cho bác biết đi. Thật ra con đã nói gì với Duy Mạnh vậy?
   _ Mẹ Quang Hải ngồi kế bên cũng lên tiếng.

- Dạ thật ra lúc đầu khi nghe con đề nghị về sống chung với 2 bác. Anh ấy cũng rất giận dữ mà không đồng ý. Sau đó con mới nói thêm để thuyết phục anh ấy, nhưng anh ấy vẫn nạt con. Sau đó con có hơi bực mình mà nặng lời với ảnh. Con tưởng ảnh giận con luôn cơ. Không ngờ ảnh lại đồng ý.

Ba Duy Mạnh nghe Hồng Duy nói xong cũng khẽ mỉm cười. Rồi ông đứng dậy nói.

- Mình về thôi bà. Cũng khuya rồi. Để bọn nhỏ nghỉ ngơi.

- Được, vậy bác về nhé! Mai bác lại vô.
   _ nghe chồng mình nói vậy, bà cũng đứng dậy, nói với Hồng Duy vài câu rồi về.

- 2 bác về cẩn thận. 
   _ Hồng Duy lễ phép cúi đầu. 

- Được rồi, con nghỉ ngơi đi.
 
Nói rồi 2 ông bà bước ra cửa. Đi dọc hành lang, ông khẽ lên tiếng.

- Thằng Mạnh nó tìm được người khiến nó phải thay đổi. Nghĩa là nó tìm được người có thể trị được nó rồi.

Người vợ đi khế bên nghe thế cũng chỉ khẽ cười. Đúng thế, kẻ thù có thể không sợ nhưng nhất định sẽ sợ vợ.










Quang Hải chán nản bước lên sân thượng của bệnh viện. Đứng đó, nhìn xuống dòng người đi lại tấp nập phía dưới.  Đột nhiên cảm giác cô đơn khi xưa lại kéo về. Một giọt nước mắt lăn dài trên má. Nguyễn Quang Hải mạnh mẽ sẽ trở về chính con người thật khi ở một mình.

Tuấn Anh chạy lên sau, nhìn bóng lưng Quang Hải cô độc giữa màn trời tối nghịt. Đột nhiên tim khẽ nhói lên. Từng bước không nhanh không chập tiến lại gần, ôm trọn cả thân thể ấy vào lòng mình.

Quang Hải giật mình khi có ai đó ôm mình từ phía sau. Đang có ý định chống cự thì người kìa lên tiếng. 

- Đừng khóc nữa. 

Quang Hải nhanh chóng nhận ra người kia là Tuấn Anh. Theo phản xạ tự nhiên mà đưa tay lau vội vài giọt nước mắt trên mặt. Quay người lại đối diện với Tuấn Anh, ấp úng lên tiếng. 

- S... sao anh biết tôi khóc?

- Vì Tôi yêu em.
   _ Tuấn Anh mỉm cười nhìn người thấp hơn mình, tay tuy đã nới lỏng nhưng vẫn không có ý định bỏ ra.

Quang Hải tim rớt đi vài nhịp. Mặt đỏ cả lên, khẽ cúi xuống định rời khỏi vòng tay của Tuấn Anh. 

Nhưng chưa khịp làm gì thì đã bị Tuấn Anh đã khéo vào lòng mà ôm chặt cứng. 

- Tôi xin lỗi. Từ giờ em sẽ không phải cô đơn nữa, tôi hứa đấy. 
 
Tuấn Anh siết chặt vòng tay mình. Đem cả khuôn mặt của Quang Hải mà áp vào lồng ngực mình.

Quang Hải chẳng hiểu sao bản thân lại không thể từ chối cái ôm này. Ở trong lòng Tuấn Anh, Hải đột nhiên cảm thấy bình yên đến lạ. 20 năm qua, Quang Hải chẳng thể hiểu nổi cái cảm giác được che chở là như thế nào. Rồi khi nghe những lời Tuấn Anh nói không hiểu sao sống mũi lại bắt đầu cay cay. Nước mắt trực trào ở khóe mắt. Thôi thì cho phép bản thân mình yếu đuối một lần trước người khác vậy.

Tuấn Anh cảm nhận được người trong lòng đang khóc. Không nói chỉ đưa tay vỗ lưng Quang Hải vài cái lên tiếng.

- Cứ khóc nếu em muốn. Từ nay khi ở bên cạnh tôi em không cần phải che giấu cảm xúc. Vui cứ việc cười, buồn cứ việc khóc. Tôi sẽ mãi ở cạnh em.

Quang Hải thôi không khóc nữa, chỉ ngước lên nhìn Tuấn Anh.

- Tại sao...

Chưa để Quang Hải nói hết câu, thì Tuấn Anh đã đưa ngón trỏ đặt lên môi Hải.

- Em không cần hỏi bất cứ điều gì hết. Bởi vì tất cả đều có chung một câu trả lời thôi, đó là vì tôi yêu em. 

Tuấn Anh bình thản nói câu cuối cùng rồi cúi xuống hôn lấy môi của Quang Hải. Chẳng biết tại sao bây giờ Quang Hải chẳng buồn chống cự. Khi những câu hỏi của Tuấn Anh lọt vào tai và chuyền thông tin lên đến đại não thì một cỗ ấm áp dâng lên nơi lồng ngực. Trái tim lại một lần nữa run lên. Bản thân là muốn dựa vào con người này nhưng trong tiềm thức vẫn còn chút e dè. Quang Hải chẳng hiểu sao bản thân lại không từ chối nụ hôn này từ Tuấn Anh. Thôi thì tự cho con tim một lần được buông thả vậy. Cứ kìm nén sự yếu đuối, cứ ép bản thân mình phải mạnh mẽ để làm gì cơ chứ?
Quang Hải chọn cách chấp nhận, chấp nhận cho Tuấn Anh một cơ hội cũng chính là cho chính bản thân mình một cơ hội. Cơ hội được sống thật với cảm xúc của mình khi ở cạnh người đó.

Quang Hải từ từ đưa tay lên ôm lấy tấm lưng của Tuấn Anh, vụng về đáp lại nụ hôn ấy.

Tuấn Anh từ nãy đến giờ vẫn chỉ dám vờn qua vờn lại cánh môi của Quang Hải như đang thăm dò. Anh chờ sự chấp thuận của cậu để tiến xa hơn. Tuấn Anh sợ cái cảnh Quang Hải lại thêm một lần nữa đẩy mình ra như thể lại một lần nữa từ chối tình cảm của anh. Nhưng ơn giời, chuyện đó đã không xảy ra. Tuấn Anh cảm nhận được sự đáp lại của Quang Hải mà vui mừng khôn tả mà siết chặt vòng tay, hôn cậu cậu sâu hơn.

Hôn cho đến khi cả hai người chắc chắn là mình cần oxi để thở thì mới rời môi nhau. Tuấn Anh đem cả cơ thể nhỏ bé của Quang Hải mà nhốt chặt trong lồng ngực mình, thì thầm.

- Cho anh một cơ hội được chứ?

Quang Hải vùi mặt vào lồng ngực của Tuấn Anh, ngại ngùng gật đầu. Cả khuôn mặt bị bao phủ bởi một lớp màu đỏ nhạt. Nhưng cảm giác hạnh phúc lại được lan tỏa trong tim.

Tuấn Anh cảm nhận được cái gật đầu của người trong lòng, liền mỉm cười. Chẳng nói gì, chỉ siết vòng tay chặt hơn một chút, cùng nhau đứng đây. Cái sân thượng đã bắt đầu mọi việc. Đối với 2 người họ mà nói. Bây giờ chỉ cần như vậy thôi cũng đủ để cảm nhận được hạnh phúc.









Sau khi 2 ông bà đã ra về, Hồng Duy cũng mệt mỏi mà từ từ nằm xuống.  Chỉ nhắm mắt để đó chứ chưa thể ngủ được vì ai đó chưa về.
Chuyện Duy Mạnh bước vào phòng cũng là chuyện của 5 phút sau. Nhìn Hồng Duy đã nằm yên ổn trên giường mà nắm mắt nên anh tưởng cậu đã ngủ. Thế nên Duy Mạnh đã nhẹ nhàng hết sức có thể mà lên giường nằm kế Hồng Duy để cậu không bị tỉnh giấc. 

- Anh đi vệ sinh gì mà lâu quá vậy?

Vừa mới yên vị với chỗ nằm của mình, Duy Mạnh đã giật thót tim với giọng nói phát ra từ bên cạnh.

- Em chưa ngủ à?

Quay qua thấy Hồng Duy chưa ngủ nên đã mỉm cười mà nhẹ nhàng kéo Hồng Duy vào lòng mình mà ôm lấy.

- Sao anh lại chịu về ở cùng với 2 bác vậy?

Hồng Duy nằm trong lòng Duy Mạnh, vu vơ hỏi.

- Em không giận anh chứ? Vì anh vừa mới nhận ra là mình thật sự rất ích kỉ như lời em nói.

Duy Mạnh nhẹ mỉm cười, ôm lấy con người trong lòng mình, nhẹ giọng lên tiếng. 

- Em thì có gì mà phải giận anh. Chỉ cần anh hiểu được mọi chuyện là tốt rồi.

Hồng Duy cũng mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn đi. Cuối cùng thì Duy Mạnh cũng đã hiểu được vấn đề rồi.

- Được rồi, chúng ta ngủ thôi. Rồi ngày mai sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Không chỉ chỉ anh với em mà còn với mọi người nữa.

- Vâng.
   _ Hồng Duy ngoan ngoãn nghe theo, rúc sâu vào lòng anh mà nhắm mắt.

Duy Mạnh tiếp tục giữ nụ cười ấy trên môi mà an yên nhắm mắt. Kiếp này anh biết phải cảm ơn ông trời làm sao đây, vì đã cho anh gặp được cậu trong số 7 tỉ người ngoài kia. Và khoảng cách giữa Bình Phước và Hà Nội là cả ngàn cây số. Ấy vậy mà Đỗ Duy Mạnh vẫn gặp được Nguyễn Phong Hồng Duy, một con người đã làm thay đổi rất nhiều điều trong cuộc sống của anh. Và cả kiến anh yêu cậu hơn chính bản thân mình.
 
_________ Chính Hoàn Văn ___________

23/5/2019 - 10/7/2019. ~ Hơn một tháng ròng rã ❤

Bye nha!  Dự án Mistake đến đây là kết thúc! (Mấy cô có muốn ngoại truyện không?) :))) Chúng ta cùng quay trở lại với "All Couple Mỗi Tuần Một Câu Chuyện" nào!

Nay tôi thấy Di ở PVF... trời mẹ hết hồn. May mà không sao. 😌😌

Yêu thương nhau thì cho nhau cái vote nè ❤❤❤❤

#Mèo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net