Chap 102: Nhà là phải có nóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh Yết bước xuống khỏi chiếc siêu xe, tháo kính râm ngầu lòi, mắt sắc lạnh quét qua đám người đang nhìn cậu sùng bái. Bọn họ giật thót vội quay mặt đi chỗ khác.

"Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Đừng doạ học sinh và người đi đường nữa được không?"

Đình Ngư một thân tây trang phẳng phiu, đeo kính càng tôn lên vẻ thư sinh nho nhã. Lãnh Yết thầm nuốt nước bọt, tí về phải để nguyên thế này cưỡi mới được. Ngoài thì vẫn mạnh mồm. "Là họ cứ nhìn em bằng ánh mắt săm soi, em ghét nhất là bị nhìn, nên em mới doạ có sao chứ?"

"Thì em mặc bớt nổi đi họ sẽ không nhìn nữa."

Đình Ngư nhíu mày. Lãnh Yết vênh váo. "Không! Em đẹp em có quyền! Ai cấm người khác mặt đẹp đâu? Hơn nữa người em đẹp sẵn đó giờ, mặc gì, đứng đâu thì cũng toả sáng thôi!"

"..."

Mức độ kiêu ngạo, tự luyến của Lãnh Yết chỉ tăng dần chứ không giảm bớt, Đình Ngư đã quá quen! Anh vỗ vỗ đầu cậu. "Bớt bớt đi. Em đón con chưa?"

"Chưa. Bọn nó 5h mới tan, em đón thầy trước, nhanh lên xe đi."

Lãnh Yết mở cửa xe, Đình Ngư chìa tay. "Đưa chìa khoá, tôi lái."

"Thầy đó, ai lái chẳng được?"

Lãnh Yết bĩu môi, Đình Ngư lắc đầu quả quyết. "Không! Em lúc nào cũng phóng nhanh vượt ẩu, biên bản vi phạm giao thông chất đầy nhà rồi kìa! Tôi đang nghĩ có nên cấm em lái xe không đấy!"

"Ơ kìa thầy!"

"Ơ ơ quả mơ có hột! Cấm lằng nhằng!"

"..."

Đình Ngư ngồi vào ghế lái, Lãnh Yết chỉ có thể phụng phịu ngồi vào ghế phụ lái. Anh nhìn nhìn kết cấu của chiếc xe. "Em đổi xe liên tục không thấy chán à? Mỗi lần lên xe em, tôi toàn phải nhìn lại chân ga, cần số..."

Lãnh Yết tỏ vẻ đương nhiên. "Xe cũng như quần áo vậy thầy! Phải đổi thường xuyên mới tạo lên phong cách!"

"Tôi bó tay với em luôn đấy! Thắt dây an toàn vào."

Đình Ngư kéo dây an toàn, Lãnh Yết lắc lắc ngón tay. "Thầy đi chậm như rùa, cần gì thắt dây chứ? Bình thường em đi, em cũng đâu thắt đâu?"

"Không có thứ nào tạo ra mà vô dụng. Nhỡ không may xảy ra chuyện, nó còn cứu mình..."

Đình Ngư vươn người, giúp Lãnh Yết thắt dây an toàn. Nhiệt độ cùng mùi hương của anh làm cậu sục sôi. Lúc Đình Ngư định rụt về thì Lãnh Yết nhanh tay ôm cổ anh, hôn sâu. Lãnh Yết quá mãnh liệt, Đình Ngư cũng phải thuận theo. Môi lưỡi dây dưa một hồi. Cậu mới chịu buông anh ra. Môi cả hai ửng đỏ, nhiễu nước bọt của nhau. Lãnh Yết liếm môi gợi tình. "Thầy đó, mấy ngày thầy nghiên cứu đề tài, bỏ bê em. Hôm nay chắc chắn phải trả bài đầy đủ!"

Đình Ngư chỉnh lại gọng kính, đỏ mặt nói. "Tôi biết rồi...tối sẽ trả cho em được chưa?"

"Có vậy chứ!"

Lãnh Yết vui vẻ. Cậu rất là chờ mong đến tối nha!

Đình Ngư nhìn đồng hồ suýt soát 5h, khởi động xe. "Tại em đó, trễ giờ đón con rồi! Hư, tối chỉ làm một lần thôi!"

"Lý nào lại như vậy?"

Lãnh Yết tái mặt. Đình Ngư nhún vai. "Tôi chính là lý đó được không?"

"..."

Lãnh Yết phồng má hậm hực. Đồ dê già lật lọng! Còn lâu cậu mới chịu một lần! Cứ chờ xem!

"Giám đốc, sắp tới công ty kiểm toán KC sẽ theo hợp đồng đã kí, phái một đoàn kiểm toán viên tới công ty chúng ta!"

Thư kí nhìn lịch trình nói với giám đốc. Giám đốc hổ vằn chống tay lên bàn làm việc nghiêm túc. "Tôi biết rồi. Cậu kêu các bộ phận bên dưới chỉnh trang lại tác phòng làm việc cẩn thận. Đặc biệt là kế toán trưởng và bộ phận kế toán, sổ sách, chứng từ các thứ...xem xét lại hết. Đừng để họ bắt được lỗi nghiêm trọng, ảnh hưởng đến công ty!"

Thư kí cúi đầu. "Tôi sẽ truyền đạt lại cho họ. Giám đốc còn điều gì căn dặn không?"

"Hết rồi. Cậu có thể ra ngoài."

"Vâng giám đốc."

Thư kí ngựa lùn vừa quay người thì giám đốc lại nói. "Bảo đi là đi thật à, bé ngựa nhỏ?"

Lục Giải quay lại lườm tên giám đốc vừa mới nghiêm túc được chút thì giờ đã hiện nguyên hình, còn ai khác ngoài Bắc Mã?

"Giám đốc kêu tôi ra ngoài mà. Tôi chỉ làm đúng lời ngài nói thôi."

Bắc Mã đứng dậy, chỉnh lại tây trang tiến đến ôm eo Lục Giải, hôn lên tai ngựa của cậu. "Đừng quên lúc làm việc em là thư kí của anh, còn bình thường em là vợ anh~"

Lục Giải đỏ mặt, đánh vào ngực Bắc Mã. "Xin giám đốc tự trọng, chúng ta vẫn đang trong giờ làm. Đừng để chuyện riêng tư ảnh hưởng đến công việc!"

Bắc Mã đưa tay bóp mông Lục Giải, cậu đen mặt đẩy hắn ra, nhịn hết nổi quát. "Anh...anh vô sỉ!"

"Ồ! Em không gọi anh là giám đốc nữa à? Bé thư kí dâm đãng?"

Nhìn vẻ mặt đẹp trai, nhưng cợt nhả của Bắc Mã, Lục Giải chỉ muốn đấm cho hắn một phát. Nếu không phải vì ở công ty, Bắc Mã là giám đốc, Lục Giải là thư kí thì chắc chắn cậu sẽ thẳng tay ngay. Lục Giải ôm tài liệu, giận dỗi bỏ ra ngoài, trước khi cửa đóng sầm, cậu tuyên bố. "Không nói với anh nữa! Tối ngủ riêng đi!"

"..."

Bắc Mã gãi gãi đầu, cười khổ, hình như hắn lại chơi ngu rồi...

(au: giám đốc mà phải ngủ ngoài sofa, dừa :D!)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net