Chap 101: Cuộc sống sau hôn nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu của các cặp đôi không ngừng lớn dần, không vì thời gian mà thay đổi. Sau khi học xong, tốt nghiệp, đi làm...vững bền về mặt tài chính. Tất cả đều dần tiến tới hôn nhân.

Năm năm sau...

Tại thành phố B xinh đẹp, thơ mộng. Cảnh Sư lái xe dọc theo đường bờ biển trở về nhà, những con sóng rì rào êm dịu, mùi muối mặn khiến tâm hồn cậu như được gột rửa sau ngày dài làm việc. Từ khi kết hôn với Khải Song, Cảnh Sư đã về sống với đại gia đình cá heo. Cha mẹ, anh trai chồng đều rất yêu thương cậu. Biết Cảnh Sư xa xôi về làm dâu, không tránh khỏi việc nhiều khi nhớ nhà mẹ đẻ, Tình Tình tâm lý, nói cậu muốn về lúc nào cũng được, con nhỏ để bà với Khải Uy trông. Cảnh Sư thật sự cảm động, công việc của cậu là thiết kế thời trang, nhiều lúc bận tối mắt tối mũi, để làm ra được một bộ trang phục hợp thời, hợp mốt, đòi hỏi óc sáng tạo, nhận biết đâu là xu hướng của giới trẻ. Rồi còn đi khảo sát thực tế, tham dự các tuần lễ thời trang... Lúc trước cứ tưởng nổi tiếng là vui, nhưng không, Cảnh Sư sợ rồi!

Tuy nhiên, có thể được thấy Khải Song mặc đồ mình thiết kế, Cảnh Sư nhọc mấy cũng không hối hận!

"A! Pa pa về rồi! Pa pa về rồi!"

"Pa pa! Pa pa!

Cảnh Sư vừa mở cửa, chưa kịp hơ người gần máy sưởi thì đã nghe thấy tiếng đám nhóc con ríu rít. Hai đứa sinh đôi Khải Quân và Khải Quang bốn tuổi chạy đến bám lấy chân cậu. Cảnh Sư cúi xuống ôm hôn chúng. "Ừ. Pa pa về rồi này. Mấy đứa có nhớ pa pa không?"

"Có ạ! Chúng con nhớ pa pa lắm!"

"Đúng vậy! Ngân cũng nhớ pa pa! Em ấy nói được từ "pe", chính là pa pa đó!"

Hai đứa thi nhau khai báo. Cảnh Sư tỏ vẻ ngạc nhiên. "Giỏi vậy sao? Bé Ngân biết nói rồi? Là Quang Quang dạy em đúng không?"

"Dạ pa pa!"

Khải Quang hưởng thụ mùi hương trên người Cảnh Sư, mùi của pa pa là thơm nhất. Khải Quân cũng rúc vào một bên. "Con cũng dạy em mà pa pa!"

"Ừ ừ. Cả hai đứa đều ngoan, đều giỏi!"

Ba ba con quây quần bên nhau. Tình Tình bế Khải Ngân được gần 1 tuổi đi ra mỉm cười. "Con về rồi à Sư? Hai đứa mau đi tắm đi. Để pa pa còn lên phòng thay đồ, không sẽ bị cảm lạnh đấy!"

"Vâng bà nội!!"

Khải Quân và Khải Quang kéo tay Cảnh Sư. "Pa pa mau đi thay đồ! Không được để bị ốm!"

"Pa pa mà ốm cha và chúng con sẽ rất lo lắng đó!"

"Ừ pa pa biết rồi. Hai đứa mau đi tắm đi!"

"Tuân lệnh pa pa!!"

Cảnh Sư nhìn các con quan tâm mình, thật sự hạnh phúc không nói lên lời. Cuộc đời cậu chỉ vậy là đủ, một mái ấm gia đình hoàn hảo!

"Pe pe...pe pe..." (Pa pa...pa pa...)

Khải Ngân khác hai anh trai, cô bé là thỏ nâu tai cụp giống Cảnh Sư. Thấy mùi quen thuộc của pa pa, Khải Ngân chớp chớp mắt, ngậm núm vú giả bập bẹ nói, với với tay đòi Cảnh Sư bế. Cậu tiến đến đón lấy con từ tay Tình Tình. Bà cười nói. "Ngân Ngân của chúng ta đã nói được "cha" và "pa pa" rồi! Đáng yêu lắm cơ!"

"Pe pe..." (Pa pa...)

Khải Ngân ôm cổ Cảnh Sư, không ngừng gọi "pa pa". Cậu vỗ vỗ lưng con gái, hôn hôn. "Ừ pa pa đây! Pa pa yêu con nhiều!"

Cảnh Sư dỗ dành Khải Ngân xong nói với Tình Tình. "Mẹ ngày nào cũng chăm ba đứa nhỏ có cực lắm không? Nếu mẹ thấy mệt chúng ta có thể thuê thêm bảo mẫu?"

Tình Tình trước lời đề nghị của con dâu, buồn cười. "Quân Quân và Quang Quang đã đi mẫu giáo rồi. Sáng cha con đưa đi, mẹ chỉ trông mỗi Ngân Ngân thôi, làm sao cực chứ? Con yên tâm làm việc, không cần lo nghĩ nhiều đâu."

"Vâng. Con cảm ơn mẹ!"

Tình Tình ôm Cảnh Sư, xoa xoa đầu cậu. "Nhóc ngốc này, cảm ơn gì chứ? Giúp đỡ được các con mẹ vui còn không kịp! Thôi đưa Ngân Ngân mẹ bế cho, con đi tắm rửa, thay đồ còn ăn cơm."

"Dạ."

Cảnh Sư giao lại Khải Ngân cho Tình Tình. Cậu nhìn đồng hồ, ước chừng thời gian Khải Song sắp về. Mấy ngày cuối năm càng bận rộn. Dù Khải Song chỉ quay hình ban ngày, tối về nhà, đỡ hơn quay cả ngày cả tối, nhưng đi đi lại lại cũng khá vất vả. Càng nghĩ càng thấy thương anh!

Khải Quân và Khải Quang tắm xong ra xem hoạt hình, Khải Ngân được đặt trong xe tập đi, lang thang xung quanh dưới sự để mắt của các anh trai. Tình Tình thì nấu cơm trong bếp, bên cạnh còn có giúp việc phụ bà.

Cửa mở ra, là Khải Uy và Khải Phong đã về. Khải Ngân không biết nói từ "ông" và từ "chú" nên cứ tròn mắt ra nhìn. Khải Quân và Khải Quang đồng thanh chào. Sau đó hí hửng chạy đến nhòm nhòm trong túi của cả hai lục tìm xem có gì không?

"Đây nè, mấy nhóc ham chơi!"

Khải Phong đưa cho mỗi đứa một bộ mô hình lắp ghép. Khải Quân và Khải Quang vui sướng. "Chú Phong tuyệt nhất! Yêu chú!!"

Rồi sau đó mở đồ ra chơi luôn. Khải Uy đưa cho Khải Ngân một con vịt bóp kêu chíp chíp, thơm má cô bé. "Chùi ui! Cháu gái ông dễ thương quá đi!"

"On...on..." (Ông...ông...)

"Ý! Biết gọi ông rồi! Ngân Ngân đỉnh nha!"

Khải Phong hóng hớt được, vội ngồi thụp xuống chờ mong. "Ngân Ngân bé nhỏ, mau gọi chú nè!"

"Ú..." (Chú...)

"Trời ơi tim tui rụng rời! Sao cháu lại đáng yêu quá vậy hả?"

Khải Phong chọt chọt má Khải Ngân, sờ sờ tai thỏ nhỏ thích mê.

"Đi tắm đi! Đứng chắn hết cửa rồi! Bé lắm đấy hai ông tướng!"

"..."

Tình Tình từ trong bếp ngó ra, cầm cái muôi rất là giang hồ. Khải Uy và Khải Phong không dám cãi lời, vội lật đật về phòng.

Tầm gần 7h tối, Cảnh Sư đang ngồi lắp ráp mô hình với hai con trai, nghe tiếng cửa mở ngẩng lên thì thấy bóng hình cao lớn cùng pheromone Alpha quen thuộc. Khải Quân và Khải Quang lại đồng thanh.

"Cha!!"

Cảnh Sư đứng bật dậy nhào vào lòng Khải Song. "Anh về rồi!"

"Ừ. Anh về rồi bảo bối!"

Khải Song mỉm cười, ôm Cảnh Sư, cúi xuống trao cho cậu một nụ hôn ngọt ngào. Cặp song sinh che mắt cha và pa pa nồng nhiệt quá! Khải Ngân thì không hiểu gì, đẩy xe mò đến chỗ chân Khải Song bập bẹ gọi. "Che...che..." (Cha...cha...)

Khải Song thơm má Khải Ngân, nhấc con gái lên khỏi xe tập đi, ôm vào lòng. "Ngân Ngân ngoan."

"Anh có mệt lắm không?"

Cảnh Sư sờ sờ má vẫn còn hơi lạnh của Khải Song. Nhìn anh vất vả cậu rất xót xa!

Khải Song xoa xoa đầu Cảnh Sư thủ thỉ. "Chỉ cần thấy em và các con, anh liền nạp đầy năng lượng ngay lập tức!"

"Anh thật là..."

Cảnh Sư dở khóc dở cười. Nhìn Khải Song vui đùa với đàn con, cậu ấm lòng. Đúng là cuộc sống tuy có lúc khó khăn, nhưng chỉ cần nghĩ đến phía sau còn người thân yêu chờ đợi, mọi muộn phiền đều tan biến hết. Cảnh Sư yêu Khải Song và các con rất nhiều! Cậu có thể làm tất cả vì họ!

Đến tối, cặp song sinh về phòng riêng của chúng, Khải Ngân nằm trong nôi ngủ ngon lành. Khải Song và Cảnh Sư ôm nhau nằm trên giường. Mai sẽ lại là một ngày dài, phải ngủ sớm để không bị mệt mỏi. Vì thương Khải Song nên Cảnh Sư không dám đòi hỏi quá nhiều, cậu thỉnh thoảng vẫn uống thuốc ức chế, tránh làm ảnh hưởng đến công việc của anh.

"Nghe nói nhà khoa học đại tài Lâm Bảo lại mới chế ra đồ tốt. Em định đi xem không? Dù sao cũng là hậu bối, là chồng của bạn thân em mà!"

"Có chứ anh! Những phát minh của Bảo rất thú vị! Biết đâu em sẽ tìm được cảm hứng mới?"

Cảnh Sư ngáp ngủ, rúc vào hít hà pheromone trên người Khải Song, giọng nhỏ dần. Anh nhắm mắt, hôn trán cậu thì thầm. "Ngủ ngon bảo bối! Anh yêu em."

"Em cũng yêu anh..."

(au: còn mấy chap nữa thì sẽ end nhỉ :))?)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net