Chap 27: Cơm chó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư à, dậy đi."

"Ư..."

Cảnh Sư đang ngủ ngon thì bị lay tỉnh, vừa mở mắt, khuôn mặt đẹp trai của Khải Song đã ập vào khiến cậu ngây ngốc. Khải Song nhìn bé thỏ bị nhan sắc của mình mê hoặc thì bật cười. "Đến nơi rồi. Chúng ta phải xuống xe thôi."

"Vâng."

Cảnh Sư ngái ngủ được Khải Song chỉnh lại tóc tai, dẫn xuống dưới lấy đồ. Đi trên xe, Cảnh Sư có nôn mửa vài lần, hiện tại trong bụng rỗng tuếch, vừa mệt vừa đói, chỉ muốn ngủ để lấy lại sức. Khải Song vừa kéo vali, vừa phải dìu Cảnh Sư, sợ cậu vừa đi vừa ngủ sẽ ngã. Các thành viên trong CLB thấy cảnh tượng này cũng không làm lạ. Hai người thân nhau đó giờ, lúc nào cũng quấn quýt không rời. Vừa vặn một Alpha và một Omega. Đúng là tuyệt phối!

Khải Song và Cảnh Sư không biết bọn họ có một chiến hạm hùng hậu đang ra sức đẩy thuyền. Hai nhân vật chính vẫn vô tư phát cơm chó, mặc con dân kêu gào thảm thiết.

Một thành viên trong CLB đánh bạo chạy tới nói với Khải Song. "Em thấy Cảnh Sư say xe khá nặng. Bọn em sẽ đi làm nhiệm vụ trước. Anh cứ chăm sóc cậu ấy đi! Bọn em sẽ làm cả phần hôm nay của hai người!"

"Đúng đúng!!!"

Cả đám còn lại nhao nhao hưởng ứng. Khải Song bật cười đốn tim bọn họ. "Vậy làm phiền các anh em. Tôi sẽ hậu tạ mọi người sau!"

Trong đầu đám người hiện tại như muốn nổ tung. Người gì đâu đẹp trai dễ thương quá đi mất!

Khải Song đưa Cảnh Sư đến khu nhà dân sinh sống. Vì Cảnh Sư là Omega nên gia đình họ cũng chiếu cố hết mình. Khải Song thì ở nhà kế bên, dù gì Alpha và Omega cũng không thể ở chung. Nhỡ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh thì nguy hiểm lắm!

Cảnh Sư mơ màng được Khải Song đặt xuống giường. Cậu thấy Khải Song toan rời đi thì vội nắm tay anh kéo lại. Sức lực của bé thỏ không nhiều, nhưng Khải Song vẫn quay lại. Anh vuốt tóc Cảnh Sư. "Anh đi lấy cho em chút cháo thôi. Ngoan nghỉ ngơi tiếp đi."

"Anh nhớ quay lại nhé."

"Ừ."

Khải Song cười dịu dàng. Cảnh Sư lúc này mới an tâm nhắm mắt ngủ. Bé thỏ bình thường đáng yêu, lúc dính người lại tăng 100% sát thương. Khải Song thật sự kiềm chế lắm mới không nhào vào gặm sạch sẽ "miếng mồi ngon" này.

Cảnh Sư hiện tại còn chưa chắc chắn tình cảm dành cho Khải Song, Khải Song cũng không muốn để cậu khó xử. Anh sẽ chờ đến khi Cảnh Sư thực sự nhận ra. Bé thỏ ngốc chắc chắn phải mất nhiều thời gian. Tuy vậy, Khải Song vẫn chờ đợi, chờ một ngày Cảnh Sư đồng ý yêu và ở bên anh.

Bắc Mã và Lục Giải cùng nhau đi tới lớp học. Lục Giải ngẩng lên hỏi Bắc Mã. "Ngày mai được nghỉ. Cậu muốn ăn gì?"

Bắc Mã đưa tay vuốt cằm, điệu bộ nghiền ngẫm, đuôi hổ vằm vung vẩy. "Ăn cậu."

"..."

Và thế là, Bắc Mã đã có một cục u trên đầu. Lục Giải vừa giận vừa ngại. Con hổ này chẳng đứng đắn gì cả. Lục Giải biết thừa từ "ăn" của Bắc Mã ám chỉ cái gì. Lúc nào hắn cũng cợt nhả được, thật đáng ghét!

"Tớ nói thật mà!"

Bắc Mã tỏ vẻ đáng thương. Lục Giải càng giận hơn. "Im mồm!"

Đến trước cửa lớp ăn cỏ, Lục Giải không thèm nói gì, định đi thẳng vào trong. Bắc Mã kéo tay Lục Giải, làm cậu ngã vào lòng hắn. Lục Giải trừng mắt. "Buông ra."

"Thôi nào. Tình yêu bé nhỏ đừng giận."

"Còn nói nữa thì chia tay."

"..."

Tên Bắc Mã mồm oang oang, giờ cả lớp ăn cỏ đều nghe thấy hết, đang tròn mắt ra nhìn hai người hiếu kì. Lục Giải thật muốn đấm chết con hổ vô liêm sỉ này.

"Thôi nào đừng giận."

"Mau về lớp của cậu đi."

Lục Giải phũ phàng, Bắc Mã vẫn ôm eo cậu không buông. "Cho tớ hôn cái trước khi đi."

"Không, cút ngay!"

"Đi mà một cái thôi!"

Lục Giải đẩy đẩy khuôn mặt đang muốn kề sát vào mình. Bắc Mã ôm cứng eo Lục Giải làm cậu không thoát được, môi hắn thì cứ chu ra kinh dị muốn chết.

"Hôn đi! Hôn đi!"

"..."

Đám ăn cỏ trong lớp thì cổ vũ. Méo hiểu sao? Chúng nó không sợ động vật ăn thịt nữa à?

Lục Giải đang ra sức chống cự, Bắc Mã ra sức lấn tới. Đột nhiên có tiếng nói vọng đến...

"Hai em đang làm gì thế?"

"..."

Lục Giải quên đẩy Bắc Mã, thế là hắn mất đà ịt môi mình vào môi cậu. Cả hai trao nhau nụ hôn nồng thắm trước con mắt của đám học sinh ăn cỏ và thầy Đình Ngư.

Đứng hình khoảng 5 giây. Đình Ngư gẩy gẩy gọng kính mắt. "Sắp vào lớp rồi. Yêu đương thì ra chỗ kín đáo mà yêu. Tôi 30 tuổi nhưng vẫn còn FA, thỉnh không rắc cơm chó lung tung."

Đám ăn cỏ há mồm kinh ngạc, tưởng chừng một con ruồi bay qua cũng không thoát khỏi thiên la địa võng. Lục Giải xấu hổ mặt đỏ bừng đẩy Bắc Mã ra, chạy vào trong lớp. Bắc Mã ái ngại gãi gãi đầu. "Em xin lỗi thầy."

"Không sao. Về lớp đi."

"Vâng, em chào thầy!"

Bắc Mã chạy mất dạng. Đình Ngư nhún vai bước vào lớp. Đám ăn cỏ vẫn còn thì thầm to nhỏ, có đứa hướng Lục Giải.

"Là hổ đó! Giải à, cậu đỉnh quá! Bẫy được cả hổ!"

"Nụ hôn thật lãng mạn!"

"Người yêu cậu đẹp trai quá, Giải! Nhưng hình như có hơi khùng điên."

"Kệ đi! Đẹp trai là được!

Bla bla các thứ...

Lục Giải chỉ thầm thở dài trong lòng. Con hổ ngu ngốc không biết tiết chế là gì. Giờ sao cậu đối mặt với thầy và các bạn đây?

Đình Ngư đứng trên bục giảng bắt đầu viết. "Chúng ta học bài mới. Lần sau có người yêu thì nhớ né né thầy ra, thầy chỉ dạy toán, không dạy văn."

"Ha ha!!!"

Đám học sinh được phen cười ngặt nghẽo. Đình Ngư nhìn vậy, mà vui tính ra phết!

(au: thầy ý hả? Chỉ có hơn chứ không có kém học sinh của mình đâu nhé :)))!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net