Chap 28: Khuyên nhủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Thẩm Bình không có tiết, liền cùng Lâm Bảo đi thăm Omega trong vụ việc hôm trước. Nữ sinh thỏ này tên Ngọc My, học lớp 10D, vì mới vào trường chưa được bao lâu nên cô cũng không phải thành viên của Hội Omega. Việc bị đám ăn thịt đàn áp là điều dễ hiểu. Chỉ là Lâm Bảo gặn hỏi mãi, mà Ngọc My vẫn không chịu nói ra chủ mưu. Điều đó khiến Lâm Bảo không có cảm tình với cô. Cậu đã hứa sẽ để Ngọc My ra nhập Hội Omega và bảo vệ cô, nhưng xem ra cô không tin cậu?

Thẩm Bình thấy Lâm Bảo khó chịu ra mặt thì kéo kéo tay cậu. "Em đừng làm em ấy sợ. Để anh khuyên thử xem."

Lâm Bảo gật đầu, chỉ cần nghe tiếng Thẩm Bình, máu nóng trong người cậu cũng giảm bớt. Thẩm Bình tiến đến ngồi xuống cạnh giường Ngọc My. Ngọc My có hơi sợ, kéo góc chăn dịch dịch ra xa một chút. Lâm Bảo thấy hành động này càng không có thiện cảm với cô. Lâm Bảo chưa bao giờ ghét bỏ một Omega. Đặc biệt là động vật ăn cỏ mềm yếu. Nhưng với cô thỏ Ngọc My này chẳng hiểu vì sao?

Thẩm Bình mỉm cười nhẹ nhàng. "Em đừng sợ. Anh cũng là Omega giống em. Hơn nữa anh chỉ là chuột lang."

Ngọc My nhìn tai và đuôi của Thẩm Bình mới xác thực Thẩm Bình không nói dối. Cũng không còn quá sợ sệt nữa.

Thẩm Bình trấn an được Ngọc My, mới bắt đầu vào đề. "Em biết đấy. Omega, đặc biệt là động vật ăn cỏ như chúng ta thường hay bị ức hiếp. Lúc anh còn học trung học. Anh cũng đã suýt bị cưỡng bức."

Ngọc My mím môi như thể đang nghe truyện kinh dị. Thẩm Bình cầm tay Ngọc My. "Nhưng mà các thầy cô và bạn bè đã giúp đỡ anh rất nhiều. Tuy hiện tại anh vẫn còn ảnh hưởng về mặt tâm lý, chung quy cũng đã vượt qua thời gian khó khăn. Anh chỉ muốn khuyên em, có vấn đề gì, đừng chỉ giữ riêng chịu đựng, em sẽ dễ dàng gục ngã. Hãy mở lòng mình, vì thầy cô và bọn anh sẽ giúp đỡ em. Nếu em im lặng, nạn nhân của bạo lực học đường sẽ ngày một nhiều. Và động vật ăn cỏ chúng ta sẽ lại phải sống sợ hãi trước nanh vuốt của động vật ăn thịt."

Ngọc My bị Thẩm Bình làm cho cảm động, cô lấy tay lau nước mắt. "Em...hức...thật sự không muốn thế đâu. Em không muốn...hức...hại Hội trưởng. Nhưng mà...nhưng mà..."

Nói đến đây, Ngọc My oà khóc, Thẩm Bình ôm cô vào lòng vỗ về. "Không sao. Có uất ức gì em cứ nói ra đi. Buồn thì cứ khóc, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều."

Ngọc My khóc rất lâu, Thẩm Bình cũng kiên nhẫn dỗ dành. Lâm Bảo đứng một bên nhìn hai Omega loài ăn cỏ trò chuyện. Chẳng cần nói, nghe đại khái cũng biết ai làm. Nhưng mà có điều...lồng ngực ấm áp kia là của cậu chứ không phải của cô ta đâu nhé? Ôm hơi lâu rồi đấy! Nhanh nhanh cút ra!

Tiêu Dương như mọi ngày tập bóng rổ ở sân thể dục. Đang lấy đà ném bóng vào rổ, thì đột nhiên cậu thấy Lãnh Yết lững thững bước tới. Quả bóng trên tay không có lực liền rơi xuống đất cái bộp. Tiêu Dương sợ đến toát mồ hôi. Tại sao Lãnh Yết lại tới đây? Cậu đâu có làm gì sai?

"Đại...đại ca."

Tiêu Dương cúi chào Lãnh Yết, Lãnh Yết tuy thấp hơn Tiêu Dương, khí thế lại hoàn toàn áp đảo. Tiêu Dương nhìn Lãnh Yết chậm rãi bước đến thật sự muốn cắp đuôi bỏ chạy, nhưng cậu vẫn còn quý trọng cái mạng này, vội gạt bỏ suy nghĩ kia đi. Bỗng từ đằng sau, tên cá sấu vòng tay qua cổ Tiêu Dương ghì xuống. Tiêu Dương cảm giác hơi khó thở, run rẩy hướng Lãnh Yết. "Đại ca..."

"Nghe nói mày giao du với Đào Xử?"

Lãnh Yết lạnh lùng hỏi. Đám đàn em cũng xuất hiện vây quanh Lãnh Yết. Tên thì mang ghế đến, tên thì đấm bóp. Lãnh Yết lúc này quả thật rất có phong thái giang hồ, xã hội đen. Nhưng địa điểm có hơi kì cục, khi sân bóng rổ lại thành nơi tụ tập của băng đảng này.

Tiêu Dương khó hiểu. "Em đến ăn ở căn tin. Hay gặp anh ấy nên thỉnh thoảng nói chuyện thôi."

"Thỉnh thoảng? Có thật không? Sao tao nghe đồn mày và Đào Xử thân nhau lắm mà? Ăn chung, học chung, ngủ...à không đến nước đó."

Lãnh Yết lỡ mồm sửa lại, nhưng vẫn không mất đi phong thái bề trên. Tiêu Dương vội vàng lắc đầu. "Ăn chung thì có đôi lúc thôi. Học chung vì anh ấy giảng bài giúp em. Anh cũng biết mà Đại ca, môn toán thầy Đình Ngư mà không đi học phụ đạo, em sẽ chết mất!"

Lãnh Yết vuốt cằm gật gù. "Mày nói có lí! Toán của ông thầy "già" đó làm tao muốn trào máu não."

Đám đàn em mặt kiểu, thầy Đình Ngư cho đề đại ca là dễ nhất á! Toàn chu vi, diện tích, đường kính các thứ. Mà đại ca ngu vẫn hoàn ngu!

Tất nhiên, bọn họ không dám nói ra. Nói ra Lãnh Yết vả cho bay mặt.

Tên husky nói đỡ cho Tiêu Dương. "Đại ca à, có vẻ Dương nó không phản bội chúng ta đâu. Anh tha cho nó đi."

Tiêu Dương toát mồ hôi lạnh. Thực sự là cậu đã có ý định phản bội. Nhưng giờ bị doạ sợ rụt vòi vào rồi còn đâu?

Lãnh Yết đứng dậy, hất mặt với tên cá sấu giữ Tiêu Dương. "Thả nó ra đi."

Tên cá sấu làm theo. Tiêu Dương thoát được loạng choạng suýt ngã, phải vội vàng đứng thẳng lại. Lãnh Yết tiến đến vỗ vỗ vào má Tiêu Dương. "Mày hãy tiếp tục tiếp cận Đào Xử. Tao cần phải loại bỏ Diệp Ngưu và Ân Kết. Đào Xử chính là quân sư của bọn chúng. Phải ra tay từ đó thì mới có hiệu quả. Mày đừng để tao thất vọng, Dương ạ!"

Lãnh Yết cười ha hả rời đi cùng đám đàn em. Tiêu Dương thân thể vẫn còn run rẩy. Lãnh Yết kêu cậu làm nội gián, ám hại Đào Xử á? Làm sao cậu có thể xuống tay được chứ? Nhưng...Tiêu Dương cũng không muốn chết! Phải làm thế nào mới ổn đây?

(au: chưa là gì đâu nha các bấy bề! Ông Yết sẽ còn trượt dài trên con đường tội lỗi 🥲!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net