Chap 25: Gặp lại và phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Nhà của một đại phu có tiếng xa kinh thành...

Khó khăn lắm Lôi Tử mới đưa được Văn Xử đến đây. Trên đường đi cậu đã hỏi không biết bao nhiêu người, cũng may là không quá trễ, hắn vẫn còn thở.

Trần đại phu đã bắt mạch cho Văn Xử được một lúc, Lôi Tử lo lắng đi vòng vòng quanh nhà. Cậu có dự cảm không lành chút nào. Quả nhiên, một lúc sau, Trần đại phu quay ra nói với Lôi Tử.

-Ta chỉ có thể tạm thời ngăn độc tố thôi. Bởi vì đây là lần đầu tiên ta thấy loại độc kỳ quái như thế này. Ngươi đã đưa hắn đi suốt đêm qua đúng không?

-Dạ!

Lôi Tử gật gật. Trần đại phu vuốt râu, suy tư.

-Với thời gian như thế e là đã chết rồi. Nhưng hắn vẫn có thể dựa vào một thân võ công để áp chế lại cùng với đặc tính của loại độc này là bào mòn từ trong xương tủy người bị trúng độc sống đến bây giờ.

-Vậy có cách nào chữa được không?

-Ta e là...không thể!

Trần đại phu thở dài. Lôi Tử sợ hãi kêu lên.

-Tại sao? Đại phu ngài không biết loại độc này ư?

-Mặc dù hắn có thể cầm cự. Nhưng ta nghĩ không quá vài ngày nữa sẽ chết. Muốn trị độc thì phải tìm ra nguyên căn của nó. Nhưng độc đã ngấm vào trong xương, ta e là thần y trứ danh cũng khó mà cứu nổi!

Lôi Tử nghe Trần đại phu nói xong thì suy sụp hẳn. Cậu lao đến bên giường cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Văn Xử áp lên mặt mình. Nước mắt không kìm được trào ra ngoài, đồng tử đỏ hoe vì khóc nhiều.

-Hức...Xử Xử, ngươi đừng bỏ ta mà!

Nhưng dù cho Lôi Tử có kêu gào khản cổ thì Văn Xử vẫn không tỉnh lại. Cậu tuyệt vọng không biết phải làm thế nào bây giờ? Trần đại phu nổi danh như vậy mà không cứu được hắn, thế thì chỉ còn...

-Ma Ma!

-A Tử!

Mộc Thiên xuất hiện trong đầu Lôi Tử khiến cậu bất giác tỉnh ngộ gọi tên. Nhưng đồng thường Lôi Tử cũng nghe thấy tiếng người gọi mình. Trần đại phu cũng giật mình đi ra ngoài xem tình hình, nhưng vừa ra thì ông bị một bàn tay bóp cổ suýt nghẹt thở.

-Đông Đông, đừng giết người!

Mộc Thiên cố khập khiễng đi tới kéo tay Đông Mã khỏi người Trần đại phu. Ông ta bị dọa sợ hết hồn ngã ra đất. Chẳng qua hắn thấy người lạ tưởng có ý muốn hại mình nên đề phòng trước thôi. Nếu thực sự muốn giết người thì e đại phu kia bây giờ cũng không có cơ hội nhìn mặt.

-Ma Ma!

Lôi Tử thấy mặt Mộc Thiên thì như thể thấy đấng tối cao đang chiếu sáng linh hồn cậu. Có Mộc Thiên ở đây, Văn Xử chắc chắn sẽ được cứu!

-A Tử, ngươi không sao chứ? Sao lại thảm hại thế này?

Mộc Thiên thấy Lôi Tử y phục bám đầy đất bụi, rách vài chỗ thì vội vàng lao đến xem cậu ta có bị thương không? Thậm chí cậu còn quên đi cơn đau dưới hậu huyệt sưng đỏ vừa bị khai phá hôm qua.

-Ma Ma...sao ngươi lại...

Lôi Tử thấy khuôn mặt Mộc Thiên có sự khác biệt vô cùng lớn so với lần gặp trước thì sốc không nói lên lời. Bên phải trán là hình bông tuyết xanh lam, mí mắt viền đỏ, mà hình như tóc của Mộc Thiên cũng dài hơn rồi ha?

-À...chuyện này...

Mộc Thiên né tránh vấn đề tế nhị, mắt không dám nhìn thẳng vào người đối diện. Còn Lôi Tử thì phát hiện ra hành động chột dạ của cậu. Đang nghi hoặc thì đập vào mắt Lôi Tử là những dấu hôn đỏ chót ẩn hiện sau cổ áo mỗi lần Mộc Thiên cử động. Là một bé rồng cũng không mấy "trong sáng" vì vậy cậu ngay lập tức nhận ra.

-Ma Ma, ngươi...ngươi mất trinh rồi?

Đồng tử vàng kim của Lôi Tử mở to hết cỡ, miệng cũng há ra kinh ngạc không thôi. Mộc Thiên nghe thấy thế thì mặt đỏ nựng lên như trái cà chua chín, vội vàng bịt miệng cậu lại. Ánh mắt thú nhận đầy chân thành nhìn Lôi Tử. Cậu chớp chớp mắt nhìn Mộc Thiên. Cuối cùng Ma Ma các cậu lại là người bị...đầu tiên sao? Lôi Tử có chút áy náy khi không bảo vệ được sự trong sạch cho Mộc Thiên.

Đông Mã đứng đằng sau Mộc Thiên nhìn cảnh này thì cười thầm trong lòng. Bảo bối của hắn khi ngượng ngùng thật dễ thương hết mức. Còn chú rồng vàng kia cũng thật là tinh tường, chỉ nhìn mà đã đoán ra Mộc Thiên mất trinh rồi. Đông Mã cảm thán xong thì nhìn người đang nằm trên giường. Hắn nhận ra đây là Tam hoàng tử của triều đình.

-Đúng rồi! Ma Ma ơi, Xử Xử của ta bị trúng độc! Trần đại phu đã bó tay rồi, Ma Ma làm ơn cứu hắn đi! Ta không thể sống thiếu hắn được!

Lôi Tử gấp gáp kéo y phục Mộc Thiên cầu xin. Mộc Thiên tất nhiên không thể từ chối, cậu ngồi xuống cạnh giường bắt mạch xem bệnh cho Văn Xử. Đông Mã quay đi không nhìn, hắn còn nhìn nữa thì bình giấm trong người sẽ vỡ tan mất. Hình thái và cơ thể của Văn Xử giống Đông Mã, cùng là một loại (công). Mà bảo bối hắn đang xem bệnh cho người ta, hắn chỉ sợ bản thân sẽ ghen tuông lung tung thôi.

(au: đừng quên vote để ta có động lực chiến đấu tiếp nha!)

Mời các độc giả đón đọc chap tiếp theo nha, bái bai :3!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net