Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân vật:
Triệu Bạch Yến (Ma Kết)
Triệu Chiếu Vệ (Xử Nữ)

Dực Đường Môn (Thiên Yết)

____

Nữ nhân hoa đào

Lập xuân đã tới kinh thành đem màn mưa phùn dày đặc phủ kín khắp mọi nơi. Vào thời điểm này cũng là lúc cây cối đâm chồi nảy lộc, muôn hoa tươi tốt và là thời điểm các đôi nam nữ hẹn ước với nhau.

Ở phủ Triệu thái úy tọa lạc ở trấn An Dư, bốn bể được canh gác nghiêm ngặt, một con ruồi e rằng muốn tung hoành ngang dọc cũng không thể. Triệu thái úy là thừa tướng việc quân tài giỏi nhất của Hoàng Dụ, ngoài ra ông còn là tri kỉ của Hoàng đế. Cả hai từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Triệu Tri Hòa ban đầu ở cạnh Hoàng thượng bảo vệ an nguy cho ngài nhưng sau này nhận thấy tài cán của Triệu Tri Hòa không hề nhỏ nên Hoàng đế đã để ông tham gia việc chính sự rồi trở thành một thừa tướng vang danh lẫy lừng.

Triệu thái úy tài giỏi việc nước lại nhất kiến chung tình với một thê tử duy nhất là Lan phu nhân. Cả hai sinh ra hai người con là Triệu Chiếu Vệ và Triệu Bạch Yến. Nam nhân Triệu Chiếu Vệ văn võ song toàn, không ngại việc nước gian nguy mà xông pha ra chiến trường. Còn nữ tử Triệu Bạch Yến xinh đẹp đa tài nhưng tiếc thay mang bệnh trong người nên lúc nào cũng yếu ớt, hiếm khi thấy nàng ra ngoài phủ vui chơi.

Trời mây trong vắt mặc dù mùa đông đã qua đi nhưng cái lạnh vẫn còn đọng lại kinh thành chưa chịu rời. Phủ Triệu gia thiết kế theo hình chữ U ngược, ở giữa là phủ tiếp đón khách còn hai bên là phòng nghỉ.

Bên cánh phải là phòng của tiểu thư Triệu Bạch Yến, nơi này trồng rất nhiều hoa nhưng đâu đâu cũng chỉ là hoa đào. Xuân tới đem sinh khí mới khiến tất cả vườn đào trong vườn của nàng đều đâm chồi, có một vài cành cây nhỏ cũng đã bắt đầu ra hoa.

Trước cửa phòng của Triệu Bạch Yến là một cây hoa đào đại thụ. Thân cây to lớn, da sần sùi, cành cây chụm vào nhau kết thành một vòng tròn lớn rồi đem hoa nở trông như một chiếc ô màu hồng nhạt vô cùng đẹp mắt. Gió khẽ nổi lên đem theo mưa bụi cùng cánh hoa đào bay tới trước hiên phòng. Gió lạnh ùa vào khe cửa khiến người ở trên giường bất chợt ho sặc sụa.

Triệu Bạch Yến nằm trong chăn lông cuộn tròn như một gò đất nhỏ, sắc mặt của nàng không được tốt lắm. Môi đã tái nhợt, quầng mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi vì bị mất ngủ cả đêm. Người hầu nghe thấy trong phòng có động tĩnh vì thế bèn đi tới trông thấy nàng đang vật vã với cơn ho nên vội vàng đem thau đồng đến bên giường.

"Tiểu thư, người nôn ra sẽ thấy đỡ hơn đấy ạ."

Triệu Bạch Yến bò tới mép giường cả người cúi sát tới thau đồng mà khẽ nôn khan. Nàng thấy trong phòng đã đóng hết cửa rồi nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy rất lạnh, chăn lông dù có dày đến mấy cũng không đủ ấm. Triệu Bạch Yến bèn sai người đi đốt than hồng trong phòng, đốt càng nhiều càng tốt để nàng không còn cảm thấy lạnh nữa mới thôi.

Trời mưa phùn dày đặc nhìn từ xa giống như một màn tuyết nhỏ đang đổ xuống kinh thành nhưng mưa này không lạnh như tuyết. Tiếng vó ngựa từ xa chạy gần đến cửa chính của Triệu phủ, ngựa hí lên một tiếng rồi chồm hai chân lên trước theo sự giật dây cương của người điều khiển. Nam nhân mặc quân phục chiến trường từ trên thân ngựa nhạy xuống đất, dáng vóc cường tráng oai phong lẫm liệt. Gương mặt sương gió sa trường không khiến hắn thay đổi chỉ là tô điểm thêm cho nam nhân thêm vững chãi.

Triệu Chiếu Vệ từ sa trường trở về phủ, nửa năm qua hắn ngỡ tưởng bản thân sẽ không còn cơ hội quay về thăm quê nhà nữa. Cởi bỏ mũ giáp, thân kiếm gác lại trong góc phòng Triệu Chiếu Vệ ssi người chuẩn bị nước nóng và y phục để mình thay giặt. Hắn đã lâu không tận hưởng cảm giác sảng khoái thong dong thế này, đất trời rộng lớn dù có ở đâu cũng không bằng nhà.

Triệu Chiếu Vệ là con trai duy nhất của Triệu thái úy. Hắn bảy tuổi đã được phụ thân rèn luyện võ công, học cưỡi ngựa, bắn cung đều không thiếu. Lên chín tuổi được phát hiện có tài bắn cung bách phát bách trúng, quả nhiên không phụ công lao phụ thân dạy dỗ bao năm. Triệu Chiếu Vệ mười lăm tuổi đã thông thạo việc bày binh bố trận, cưỡi ngựa hay bắn cung đều không khó với hắn.

Năm mười tám tuổi lần đầu tham gia vào sa trường máu lạnh. Hắn tận tay cầm một đội quân đánh thắng nước Phạn, thành công dẹp được binh loạn phía núi tạo đường ẩn nấp cho quân nhà lui về. Năm hai mươi tuổi xưng phó tướng dưới tay cha, hắn không ngại khó cũng không ngại khổ vì thế đã tự mình cầm kiếm đánh chết một dàn quân địch khiến ai nấy đều run sợ khi gặp hắn.

Triệu Chiếu Vệ rất ít khi về phủ, từ khi hắn được phong chức lãnh tướng đã phải bôn ba ngoài sa trường mấy năm trời. Thời gian về phủ chỉ trong vài tích tắc vì thế Triệu Bạch Yến thường đùa rằng nếu muốn gặp ca ca chỉ có thể gặp trong mơ mà thôi.

Triệu Chiếu Vệ bước ra khỏi bồn nước nóng, hắn vươn tay mặc lấy manh áo mỏng che đi những vết sẹo lớn trên tấm lưng dày. Trong phòng nghỉ được dọn dẹp sạch sẽ, Triệu Bạch Yến ngồi ngay ngắn trên bàn trà, bàn tay thon dài uyển chuyển lướt trên mặt bàn rất nhanh chóng đã hãm xong một ấm trà mới.

Phía sau lưng vang lên tiếng động, Triệu Bạch Yến xoay người thuận miệng gọi một tiếng "ca ca" nụ cười xinh đẹp như nắng mùa xuân vẽ lên gương mặt thanh khiết như tuyết đầu mùa. Triệu Bạch Yến nhìn vào ngưỡng cửa nơi mà bóng hình nam nhân cao lớn đang lập lòe khó thấy, Triệu Bạch Yến đã lâu không gặp ca ca vì vậy trong lòng khó tránh khỏi sự sốt ruột. Nam nhân bước vào trong phòng, một tay vén rèm châu, một tay vén tà áo dài.

Gương mặt nam nhân mang vẻ đẹp siêu phàm, vóc dáng cao lớn được nắng gió trường sa tôi luyện càng khiến người ta không rời mắt. Triệu Bạch Yến nhận ra người này không phải ca ca của nàng, nàng ngồi ngoái đầu lại nhìn y đang tới gần, trong chốc lát khoảng cách của cả hai đã được rút ngắn lại lúc nào không hay.

"Ngũ hoàng tử!" Nàng có chút sững sờ. Sau đó nhận ra bản thân quên không hành lễ nên đã vội vã đứng dậy định cúi người với y. Trong một thoáng vội vã, cơ thể của nàng không đứng vững đã vô tình ngã nhào về phía trước.

Dực Đường Môn vươn tay ra đỡ, thân thủ nhanh nhẹn trong nháy mắt đã ôm gọn thân hình mảnh mai như hạc vào trong lòng. Y nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, cười nhẹ.

"Triệu tiểu thư không sao chứ?"

Triệu Bạch Yến giật mình thoát khỏi vòng tay của y, nàng có chút xấu hổ vì khoảng cách quá gần gũi với nam tử trước mặt nên hai má đã thoáng chút đỏ hồng. Mỹ nhân e thẹn chính là bức tranh tuyệt sắc nhất khiến nam tử phải động lòng. Triệu Bạch Yến mỹ miều như một chú chim én nhỏ có bộ lông trắng muốt, vừa hiếm có khó tìm lại độc lạ thu hút ánh mắt của người khác.

"Ngũ hoàng tử, thứ lỗi cho ta đã thất lễ với ngài." Nàng nhún người xuống, đầu hơi cúi làm lộ ra chiếc trâm cài khắc hình hoa đào hồng nhạt.

Y nhìn chiếc trâm liền nhận ra đây chính là cây trâm mua tặng nàng vào lần đi chơi Tết Nguyên Tiêu năm đó. Trâm gỗ bày bán ở phiên chợ đêm, trên sạp hàng để đầy trâm ngọc, vàng bắt mắt nhưng đều là hàng giả mà thôi. Tiểu thư nhà Triệu gia lại vô tình nhìn trúng chiếc trâm cài hình hoa đào đơn giản đến tẻ nhạt, nàng cầm cây trâm lên rồi tự cài lên tóc mình trông rất thích thú.

"Triệu tiểu thư thích cây trâm hoa đào này ư?" Dực Đường Môn môn hỏi nàng.

Triệu Bạch Yến trong bộ y phục đồng màu với cây trâm, nàng nhìn y rồi gật đầu một cái. Đôi mắt lấp lánh như chứa đầy một biển sao trời thắp sáng cả đêm tối mịt mù trong lòng y.

"Trong phủ của tiểu thư đâu thiếu trâm ngọc đắt giá, mấy thứ trâm cài đầu này vừa xấu vừa chán người mua về e là không hữu dụng đâu." Nô tì theo hầu nàng nhanh nhảu nói, không biết đã đi quá trớn của một người hầu hay không nhưng khi trông thấy Dực Đường Môn đang dùng ánh mắt sắc như dao nhìn về phía mình thì nô tì kia bèn cúi gập đầu, miệng im thin thít.

"Triệu tiểu thư thích cây trâm đó thì lấy đi, ta sẽ mua tặng tiểu thư." Dực Đường Môn vừa dứt lời liền đưa năm đồng cho người bán hàng, Triệu Bạch Yến vui sướng với cây trâm trên tóc rồi lẽo đẽo theo sau bóng lưng của y.

Lần y và nàng gặp nhau đầu tiên có lẽ là lúc y lên mười lăm, nàng lên mười hai. Tết Nguyên Tiêu cùng huynh muội Triệu gia vui chơi ngoài phủ đến tối mịt. Lúc đó y vẫn nhớ mua tặng nàng cây trâm hoa đào này, y chỉ coi đó là món quà nhỏ tặng nữ tử trong dịp lễ Tết để lấy may mắn. Nhưng y không ngờ đến sáu năm sau khi gặp lại nàng thì nữ tử ngày hôm đó vẫn cài trâm hoa mà y tặng.

Hiện tại dung mạo của nàng đã khác xưa, nữ nhân trưởng thành như đóa hoa nở rộ vẻ đẹp tươi sáng trong trẻo như tiết trời đầu xuân khiến người khác luôn muốn che chở.

"Ngũ hoàng tử tới phủ Triệu gia là để gặp ca ca của ta ư? Huynh ấy đang ở thư phòng, ta sẽ đi gọi huynh ấy tới ngay." Nàng vừa định quay người rời đi thì Dực Đường Môn đã lên tiếng giữ nàng lại.

Y ngồi vào ghế đối diện ở bàn trà, giọng nói có phần vui vẻ bảo nàng ngồi xuống.

"Triệu tiểu thư không cần gọi Triệu bách hộ vội, ngồi xuống uống với ta một chén trà, được không?"

Triệu Bạch Yến không có lí do gì từ chối y, nàng ngồi xuống chiếc ghế còn lại rồi tự tay rót ấm trà mình vừa hãm xong. Trà có thoang thoảng mùi hoa đào, vị đắng nhẹ đọng ở đầu lưỡi sau đó là vị ngọt dịu rất quyến rũ.

"Lần nào tới phủ Triệu gia dùng trà đều rất bất ngờ, vị trà của nơi đây không giống với những nơi khác." Dực Đường Môn nói rồi lại nhấp thêm một ngụm trà, hương vị thanh tao này khiến y cảm thấy rất dễ chịu.

Triệu Bạch Yến đưa nắp đi xung quanh miệng chén để gạt bớt nước dư thừa, sau đó ủ trà thêm một lát rồi mới đưa lên miệng thưởng thức. Mùi trà không nồng hương hoa đào nhưng khi uống lại cảm nhận rõ mùi thơm của hoa. Triệu Bạch Yến rất thích hoa đào vì thế nàng đã chế ra vô số món ăn liên quan đến loài hoa này. Nàng còn nhớ hai năm trước đã tự tay làm bánh dẻo nhân hoa đào vào dịp Trung Thu sau đó gói ghém cẩn thận để phụ thân làm quà dâng tặng Hoàng thượng cùng các phi tần trong cung.

"Trà này là do tay ta tự điều chế, hoa đào đều được hái khi hoa vừa tắm sương đầu mùa xuân. Đem hoa rửa sạch rồi phơi khô với ba lần nắng dịu, đảo cánh hoa đã phơi trên bếp với lửa nhỏ rồi ngào qua với đường hạt sen. Ủ trà trong túi vải buộc chặt rồi mới chia nhỏ thành từng lọ để mang ra dùng dần." Triệu Bạch Yến trông thấy chén của y đã cạn bèn chủ động rót đầy, nàng tiếp tục: "Trà không được để quá lâu vì thế chỉ dùng được khoảng một tháng. Ngũ hoàng tử tới phủ đúng lúc trà được ủ xong vì vậy hương vị vốn sẽ rất ngon."

Dực Đường Môn nghiêng đầu nghe nàng kể về quy trình nấu trà. Mặc dù y nghe không hiểu nhưng cũng thu được vài kiến thức kì công căn bản. Dực Đường Môn rất thích uống trà nhưng tiếc thay trong cung đều không có thứ trà mà y muốn vì thế đành phải lặn lội xa xôi tới Nam Dư để uống một chén trà của Triệu gia.

Bên ngoài vẫn còn mưa phùn ẩm ướt, ngồi trong phòng nhìn qua cửa sổ có thể nhìn thấy hoa đào đang nở rộ ở vườn của Triệu Bạch Yến. Hoa đào đẹp dịu dàng lại trong sáng hệt như nữ tử ngồi trước mặt y, y không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả vẻ đẹp của nàng chỉ biết nàng đẹp đến mức hoa đào cũng phải rung động mà nở rộ cả một vùng.

Triệu Bạch Yến nhìn nam nhân phía đối diện, nàng vô tình chạm phải đôi mắt hoa đào hào hoa của y. Triệu Bạch Yến ngại ngùng khẽ đỏ mặt sau đó lên tiếng để phá tan bầu không khí có chút ngượng ngùng.

"À đúng rồi! Ban nãy ta nghe người gọi ca ca của ta là Triệu bách hộ. Cái tên này có hàm ý gì?"

Lời của nàng vừa dứt thì bên ngoài cửa đã có tiếng bước chân mạnh mẽ nện xuống nền gạch, Triệu Chiếu Vệ hiên ngang đi tới rồi hành lễ với Dực Đường Môn.

Dực Đường Môn trông thấy hắn bèn gật đầu rồi quay qua nhìn Triệu Bạch Yến nụ cười nhếch nhẹ khóe môi của y khiến người ta quả thực khó đoán.

"Triệu phó tướng vất vả ngoài sa trường bao năm nay đã được Hoàng thượng hiểu được công lao dốc hết sức mình cho giang sơn vì thế cân nhắc để Triệu Chiếu Vệ về kinh thành nhận vị trí bách hộ, tức tiếp quản quân binh trong hoàng cung."

Triệu Chiếu Vệ đứng cúi người nhận thông cáo từ Dực Đường Môn, hắn nói: "Tuy thánh chỉ chưa đem tới nhưng Ngũ hoàng tử lặn lội từ xa tới phủ Triệu gia để thông báo một tiếng quả nhiên có lòng. Thần, Triệu Chiếu Vệ xin đa tạ."

Trời nhá nhem tối, đường từ An Dư tới hoàng cung cách khá xa vì vậy Dực Đường Môn đã nhanh chóng rời khỏi phủ Triệu gia để kịp về cung. Trước khi đi còn muốn đem chút trà hoa đào của Triệu Bạch Yến tự tay làm, y nói thứ trà từ tay nàng làm ra chính là trà ngon nhất mà y từng được uống.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net