CHAP 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHAP 15: NGƯU VẮNG NHÀ (1)

Nhân Mã như đã biết: là một cậu nhóc đáng yêu, ngoan ngoãn nhất nhà. Cậu cũng là người suy nghĩ đơn giản, nhiều lúc lại ngơ ngơ dễ thương nên được mọi người cưng lắm (trừ có hai tên Song Tử, Thiên Bình là hay ghen ăn tức ở thôi). Cưng nhất có lẽ phải nói đến Kim Ngưu. Ngưu đối với Mã là quan hệ 'nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa'. Cậu có nhu cầu lớn nhỏ gì anh đều đáp hết, bất luận là có vô lí đến đâu. Dần dà thành thói quen, lúc nào cũng thấy Ngưu kè kè bên Mã. Cậu biết vậy nên trước mặt anh lúc nào cũng tỏ ra đáng yêu, để rồi muốn xin xỏ hay phục vụ gì đều được tất.

"Ngưu ơi, mát-xa chân hộ em!"

"Ngưu đón em ~"

"Ngưu, em muốn ăn bánh kem~"

"Mua cho em bộ trực thăng đó đi!"

"Ngưu ơi..."

"Ngưu à..."

"..."

Cứ như thế cho tới ngày qua ngày. Mãi cho tới hôm qua, một tin sét đánh ngang tai: Kim Ngưu phải bay sang Anh một ngày vì nhà có việc.

Biết là mình đi thì sẽ chẳng có ai chăm sóc cậu chu đáo, chính vì thế Ngưu nhà ta nổi tiếng là ki bo kẹt xỉ đã dứt ruột dúi cho đám anh em trong nhà một ít 'hoa hồng', dặn dò chúng nó chăm sóc cho bảo bối cẩn thận. Bọn kia cũng gật gù đồng ý, dù sao cũng là anh em với nhau. Hơn nữa 'tiền trao cháo múc' mà.

Vẫn chưa hết, anh còn cẩn thận dặn thêm Mã Mã:

"Mã à, ngày mai anh phải về nhà có việc. Chỉ một ngày thôi nên đừng quá lo lắng nhé. Anh đã dặn kĩ má lớn là nấu đồ ăn thật ngon cho em, muốn đi đâu chơi thì phải kêu ba lớn đi cùng. Ba lớn mà bận thì đi cùng Sư Tử hoặc Xử Nữ. Tuyệt đối không được đi một mình. Ngày kia em thi rồi, có gì qua học cùng Cự Giải, tuy là nhân cách méo mó song học cũng khá giỏi, bài nào khó thì cứ hỏi nó. Đến trường thì đi cùng hội Cừu-Bảo-Song-Cân-Cá, nhưng em tan sớm hơn nên Song Ngư sẽ đón em về, cái này tất nhiên là anh đã dặn rồi... Tối đi ngủ sớm, nhớ anh thì gọi má lớn sang ngủ cùng. Chiều đi ra sân bay thì nhất định phải đi cùng Xà Phu. Biết chưa?"

Sau khi đã dặn dò kĩ đến mức không thể kĩ hơn được, anh mới an tâm xách túi đi. Trước lúc đi không quên lườm nguýt cảnh cáo đám kia: "Bảo bối của tôi mà sứt chỗ nào thì mấy người đừng có trách!!!"

Mười thằng kia bĩu môi xì dài, nhưng thôi, lỡ nhận tiền rồi, vả lại cũng là anh em trong nhà, chúng nó sẽ cố gắng chăm sóc Nhân Mã thật cẩn thận.

Nhân Mã nhìn theo bóng Kim Ngưu qua chiếc cửa sổ, thở dài một tiếng chán nản. Nhưng cậu vốn dĩ là người rất lạc quan, nên chẳng mấy chốc lại vui vẻ như thường. Hơn nữa Ngưu đi chỉ có một ngày thôi mà, một ngày qua nhanh lắm.

Tối đó, nhớ lời dặn của Ngưu, cậu tự giác đi ngủ sớm. Sáng hôm sau cũng tự giác dậy đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng cùng mọi người. Sau đó là theo chân đám kia đến trường. Mã rất tập trung học, không gây mất trật tự, thậm chí còn giải được một bài toán khó mà thầy giao. Cậu vui lắm, tan học thì tung tăng xách cặp đến câu lạc bộ bóng đá mà quên mất một thứ gì đó...

.

.

.
Song Ngư đứng đợi Nhân Mã ở cổng trường dưới cái trời nắng muốn bể đầu. Đợi nguyên một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy cậu em út đâu. Cuối cùng, nó phải chạy khắp cái trường cấp ba Zodiac, lục tanh bành các lớp học lên mà vẫn không thấy nam sinh Nhân Mã đâu. Hỏi bạn cùng lớp cũng nói cậu đã đi về ngay khi tan học. Cơ mà nó đây đứng ở dưới cổng trường còn trước cả trống thì làm sao mà lạc mất cậu được.

Đang lúc hoảng loạn thì cái đầu Cá chợt nhớ ra một phát kiến vĩ đại: Nhân Mã có đem theo điện thoại. Thế là anh rút vội con IPhone 5S sáng lấp lánh ra bấm số.

Sau một hồi 'tút tút' dài cũng có một giọng nói đáp lại. Nhưng nó không phải của Nhân Mã...

"Số máy quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau. The number..."

Cằm của Song Ngư rớt khỏi hàm. Sau đó là một tràng rủa xả ti tỉ câu mà chỉ nghe vô là biết 'văn hóa lùn'. Khi đã thấm mệt mà Nhân Mã cũng chẳng xuất hiện, nó quyết định gọi cho mấy anh già ở nhà cầu cứu.

Cự Giải ngồi rung đùi nhàn hạ trên ghế sofa, tay cầm quyển truyện tiếu lâm quăn queo rách nát không biết móc từ đâu ra đọc. Thỉnh thoảng lại vỗ đùi đen đét, cười hô hố đến vô duyên.

Đang tới khúc hay, mồm ngoác ra hết cỡ, nước mắt nước mũi do cười quá nhiều chảy thành dòng, thì điện thoại để trên bàn réo inh ỏi làm anh mất hết cả hứng. Cự Giải nhíu mày, cầm cái điện thoại lên dòm xem đứa mất dạy nào dám phá đám giây phút thiên đường của anh thì thấy số của thằng Cá. Đang định chửi cho nó lủng cuống hỏng thì chợt nhớ là thằng bé có nhiệm vụ đón 'bảo bối của Ngưu' về nhà. Chắc phải có việc gì mới gọi, nên anh nuốt giận xuống, nhấc máy:

"Gì mầy? Nói lẹ đi anh đang bận!"

"Hu hu hu hu hu hu hu hu..."

"Đệch, cái gì đấy? Làm sao đấy? Đã đón được Nhân Mã chưa?", hoảng hồn ngồi bật dậy.

"Hu hu, anh ơi, thằng Ngựa nó mất tích rồi, em tìm không ra... Hu hu, làm sao bây giờ anh ơi?"

CẠCH

Cái điện thoại rơi xuống đất.

Phải mất đến gần một phút Cự Giải mới xử lí xong tin sét đánh. Anh nhặt cái điện thoại lên, hét lớn:

"TRĂNG SAO CÁI BÀ MÀY!!! MAU BÁO CẢNH SÁT ĐI, ANH ĐẾN LIỀN!!!"

"Dạ, hu hu, đi đây..."

Nghe tiếng Cự Giải hú lên như lợn cắt tiết, cả đám kia vội chạy vô hỏi.

"Có chuyện gì đấy? Nói nghe coi!"

"Má lớn, thằng Mã đi lạc rồi! Điên lên mất, sao lại đi lạc được chứ??!!"

Ma Kết bần thần đứng nhìn, chân không nhúc nhích nổi một cm. Miệng há ra định nói gì đó nhưng rồi lại khép lại. Mấy đứa kia kinh hãi tột độ, đến mức thiếu chút nữa nhảy vào nồi nước sôi.

"Mau đi kiếm nó đi không Kim Ngưu tế sống cả lũ đấy!", Thiên Yết chốt hạ một câu rồi vội vàng lôi cả lũ ra khỏi nhà.

.

.

.

Song Ngư sau khi mò mẫm dò hỏi thì cũng kiếm ra cái đồn cảnh sát cách trường tầm mười bước chân. Nó vội vàng xông ngay vào đó với bộ dạng thảm hại, rú lên ầm ĩ:

"Chú chú chú chú chú, em cháu đi lạc! Mau tìm em cháu đi nếu không người yêu nó tế sống cháu mất!!!"

"Ấy, cậu bình tĩnh...", ông cảnh sát đang ngồi uống nước thì xém nữa chết sặc.

"Bình tĩnh cái nỗi gì! Chú mau tìm đi, không ngày mai xác cháu trôi lềnh phềnh trên sông đó!!"

"Được rồi, được rồi! Cậu ngồi xuống đây đã. Thế em cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi? Mất tích bao lâu rồi?"

"Tên Nhân Mã, mười sáu tuổi, mất tích từ trưa, cách đây hơn một tiếng."

.

.

.

Quác ~ Quác ~ Quác

.

.

.
"Cậu giỡn tôi đấy à?"

"Giỡn cái đầu chú ý. Cháu đang nghiêm túc đó!"

Ông cảnh sát siết chặt hai tay, hít thở đều đều, miệng lẩm bẩm như tụng kinh: "Bình tĩnh, bình tĩnh! Không chấp trẻ con! Lùi một bước, tiến ba bước!" để giữ bình tĩnh, không xông vào cho thằng nhóc hỗn láo trước mặt một trận.

"Cậu à, cậu bình tĩnh. Em cậu mới đi có một tiếng, chưa thể tính là đi lạc hay mất tích được. Hơn nữa, cậu ấy lớn rồi mà..."

Song Ngư đứng nghe ông cảnh sát nói mà muốn sôi tiết. Gì chứ, tưởng nó vì lo cho thằng kia mà làm loạn lên à? Còn lâu, nó đang lo cho cái mạng của nó. Lỡ như tìm không được thì thằng Ngưu kia luộc sống nó rồi quẳng cho chó gặm thì sao? Giận quá mất khôn, nó xông vào túm cổ ông ta, đu người như khỉ đu cây, ăn vạ:

"Mới có mười sáu tuổi mà lớn cái nỗi gì hả chú? Em cháu tồ lắm, mau kiếm nó đi mà!!!"

"Cậu à, quy tắc là phải quá một ngày mới là mất tích!"

"Gì? Một ngày? Tới lúc đó thì chú ra sông Hồng vớt xác cháu là vừa rồi đó!!"

Song Ngư hoảng loạn chân quơ tay cào, lộn tung cả cái văn phòng. Mấy ông cảnh sát tròn mắt ra nhìn không biết phải xử lý tên ngốc phá hoại kia như thế nào. Đành phải...

XOẠCH

RẦM

"Vào đó ngồi tĩnh tâm đi!"

Xong, ẻm đã bị tống vào trại!

.

.

.
Đám kia chạy hùng hục đến đồn cảnh sát, đi qua trường lôi luôn mấy thằng Bạch, Bảo... theo. Đến nơi chỉ thấy thằng em mình đang ngồi trên ghế khóc sụt sịt. Thấy thế, Thiên Bình liền lao một mạch ra hỏi han. Còn Ma Kết thì vội vàng chạy đến chỗ mấy ông cảnh sát, xin lỗi rối rít.

"Không sao. Cậu ta nói em trai các cậu đi lạc hả? Xem kìa, cậu ta phá nát cả cái bàn của tôi rồi. Anh em yêu thương nhau thế thì tốt, nhưng hoảng loạn như thế cũng không nên..."

"Dạ, đúng ạ!"

"Bây giờ chúng tôi cũng không làm gì được. Thôi thì mọi người cứ về nhà đợi. Tới sáng mai không thấy em cậu về thì tới đây trình báo."

"Dạ, cám ơn chú!"

.

.

.
Về đến nhà, chúng nó liền mở ngay một hội nghị bàn tròn.

"Không liên lạc được với nó sao?"

"Hết cách rồi. Hỏi đứa bạn nào của nó cũng không biết!"

"Thôi thì đành gọi điện cho Xà Phu vậy. Rồi báo lại cho Kim Ngưu..."

"HU HU HU HU HU HU HU ~"

Cả lũ rống lên khóc lóc thảm thiết như cha chết. Đang lúc gào đến cao trào thì đột nhiên cánh cửa bật mở. Xà Phu bước vào, kéo theo sau còn có... Nhân Mã!

"Em chào các anh!"

"Mấy đứa đang làm gì vậy?", Xà Phu nhìn cả đám đang ôm nhau, nước mắt nước mũi chảy tèm lem.

"Anh... Anh kiếm đâu ra thằng bé vậy?", cả lũ run run đồng thanh hỏi.

"Anh đi nộp bản thảo về thì thấy thằng bé đi trên đường. Tiện đón nó rồi cả hai đi ăn bánh..."

BÙM

Một đám khói nóng tỏa ra từ hai cái lỗ tai của đám kia. Cái *beep* gì thế? Trong lúc tụi nó chạy vòng vòng quanh phố, hai chân như gãy rời, gào rú muốn bể cuống họng thì hai người đó thản nhiên đi ăn cho sướng cái mồm. Tiên sư bà hai tên đấy chứ! Chả lẽ tụi nó lại nhảy vào đập cho một trận thừa sống thiếu chết cho chừa cái tội khiến chúng nó giảm thọ đến nửa thế kỉ?

"Em xin lỗi. Lúc tan học em tranh thủ ghé câu lạc bộ chơi vài trận, quên mất là anh Ngư đón... Mấy anh giận em hả?", Mã xịu mặt, tỏ vẻ biết lỗi nhìn mấy anh già.

"Ồ không, về nhà là tốt rồi ~ Bọn này không có giận gì em đâu ~". Tụi kia nghe thằng em nói vậy thì cũng không nỡ nhảy vào đánh nó, liền miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng gạo rồi gân xanh đầy đầu đi về phòng. Làm gì trong đó thì chỉ có Chúa mới biết được! Dù sao thì tốt nhất là không nên xem, kẻo ám ảnh từ đây đến cuối đời luôn.

Rồi tụi nó lại tiếp tục một ngày không có Kim Ngưu...

**********

~ Một câu chuyện nhỏ, bonus tạ lỗi vì up chap muộn ~

Thiên Yết, Bạch Dương và Nhân Mã ngồi trong bếp nghịch thử cái máy làm kem mà Xà Phu mới mua. Trời nóng thế này ăn kem là quá hợp lí. Đặc biệt là kem tự tay mình làm, không phải mất tiền mua ngoài thì còn gì sướng hơn. Ngoài phòng khách Cự Giải đang lẽo đẽo theo Song Ngư, tay cầm quyển truyện rách nát, miệng léo nhéo:

"Cá ơi, thử đi mà ~ Một lần thôi ~ Học 'Như Like Thần Chưởng' hay lắm đó ~"

"Em không có rảnh chơi mấy thứ khùng đó đâu!", nói rồi chăm chú hút bụi trên sàn.

Cự Giải chống nạnh nhìn thằng em đang cho mình ăn quả bơ thì ấm ức không chịu nổi. Anh chu môi, huýt sáo:

"Ờ ~ được thôi! Không thích thì anh cũng không ép... Cơ mà không biết anh Ngưu sẽ thế nào nếu biết em làm lạc thằng Ngựa nhỉ?"

...

"Thế anh muốn gì?", Song Ngư khoanh tay trước ngực, hằn học nhìn thằng anh thủ đoạn.

"Hề hề, anh yêu Cá nhất nhà mà!", cười xuề xòa (Hơ hơ, câu này thằng Song Tử nghe được thì anh chỉ có chết!).

"Rồi sao? Nói lẹ đi cho em còn dọn!"

"Trong sách này nói: Muốn học Như Like Thần Chưởng thì phải TỰ HOẠN!"

...

"Đồ điên!", lạnh lùng bỏ đi.

"Ấy, Cá à, Cá ~", mặt dày chạy theo.

.

.

.
Lại nói về hội làm kem...

Thiên Yết cầm quyển sách hướng dẫn chỉ đạo như bà nội trợ lâu năm: "Cho chocolate, vani, kem tươi, đá bào vào đây. Rồi nhấn nút này là xong. Cừu, mau kiếm cái bát để đổ vào!"

"Nhấn nút này hả anh?"

"Ờ ~"

RÈ RÈ

KHẶC

PHỌT

Một loạt các âm thanh kì lạ diễn ra...

"Mã à, người ta phát minh ra cái nắp đậy không có thừa đâu em!!!", Thiên Yết người run bần bật nghiến răng ken két, mặt tèm lem toàn kem với đá. Chẳng là Nhân Mã nó quên đậy nắp nên mới có sự việc lồi lõm như vậy.

Yết tức lắm mà cóc dám quát thằng bé. Gì chứ? Nguy hiểm trong nhà này thứ nhất có Thiên Bình (thằng khốn hai mặt), thứ hai là Kim Ngưu. Thường thì cha nội ấy bất cần đời không quan tâm đến ai, nhưng cứ thử đụng vào người yêu nó xem. Chết không toàn thây luôn. Bạch Dương đứng dòm nãy giờ chỉ biết bụm miệng khổ sở nhịn cười, thấy thế Thiên Yết nóng mặt, giận cá chém thớt:

"Thằng kia, cười cái gì!? Mau dọn dẹp nhanh lên, bực mình!!"

"Ế??! Đâu phải tại em!!!"

"Chứ mày ngon bắt nó *chỉ Mã* dọn đi!"

"Sao anh không dọn?"

"Tao lớn hơn được quyền sai bảo, cấm cãi!!"

"Đâu ra?"

"Cãi hả?"

"Không..."

"Vậy dọn đi!"

"Biết rồi..."

Bạch Dương mặt chảy dài như cái bơm, lủi thủi đi kiếm cái giẻ, lau những chỗ bị bắn. Nhân Mã đứng dòm rất với một phong thái rất 'không phải việc của mình' trong khi Thiên Yết chui vào WC rửa mặt rồi ra phòng khách ngồi chơi, cười ầm ĩ làm Bạch chỉ muốn xông tới táng cho cái vào mặt. Cậu ngồi lau mà trong đầu tưởng tượng ra cảnh mình cầm AK-47 nã điên cuồng vào Thiên Yết cho hả dạ.

Cừu nghiến răng, cật lực lau cái bàn trông như bãi phân, mắt lườm Yết muốn lòi tròng, tức mà không làm gì được. Nhân lúc ba lớn còn đang tí tởn cười tít mắt ba hoa chích chòe với mấy thằng kia, cậu dạng chân, tạo tư thế chữ 'đại', giơ ngón giữa (vĩ đại) về phía ảnh, miệng liên tục lẩm bẩm:

"Fặc! Fặc! Fặc!"

Đang múa may rất khí thế thì Cừu chợt khựng lại khi thấy thằng em bé nhỏ đang trợn mắt lên nhìn mình khinh bỉ. Bạch cứng họng, giữ nguyên tư thế kì quái nhìn lại thằng em, miệng mấp máy không nói được câu gì. Nhân Mã nghiêng đầu, chu môi:

"Anh ~ cái này nghĩa là gì thế?" Vừa nói vừa chỉ chỉ vào hai cái ngón giữa đang hướng về phía Thiên Yết.

"Ơ...À...Hơ...Ờ...Ưm...Mm... Cái này là Hihihahahoho ~ Đúng rồi, là cười Hihihahahoho!"

"Ồ, vậy sao? Em biết rồi. Cám ơn anh Cừu!" Nó trưng ra cái mặt như vừa được khai sáng, cười tít mắt tung tăng tung tấy chạy đi.

Bạch Dương đứng thộn mặt ra đó, không tin vào những gì mình vừa phun ra với thằng em, thầm mong là nó không nói với ai không thì đời cậu coi như thê thảm rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net