Chương 10: Thánh địa Diên Vĩ thiên sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Thánh địa Diên Vĩ thiên sơn.

Tác giả: Peckanhdongdanh (22/6/14)

Gió có lạnh cũng chẳng cần phải tránh

Hoa có đẹp cũng chẳng muốn động vào

Cái chính là được một mình phiêu du

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) tiến vào Triệu Lan Cung.

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) cũng vừa lúc đang dùng điểm tâm. Nàng nở nụ cười xinh đẹp hướng về phía hắn rồi quì xuống hành lễ - Thần thiếp bái kiến hoàng thượng...

- Ái phi, nàng mau đứng dậy - Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) đỡ nàng dậy rồi nhìn bàn thức ăn - Ta làm phiền nàng dùng điểm tâm đúng không?...

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) khẽ cười, ánh mắt lãnh đạm cực độ, nàng vận bộ lục y, hai bên vạt áo thêu muôn vàn kì hoa dị thảo, ở hông còn đeo một chuỗi dây bạc nhỏ nhắn, mỗi bước đi đều khẽ rung rinh theo nhịp điệu cơ thể. Nàng vấn tóc sang một bên, điểm xuyết bằng hoa mai trắng, giữa trán đeo một miếng ngọc bội đen, tỏa ra sự kiêu kì bễ nghễ.

- Hoàng thượng làm sao lại làm phiền thần thiếp - nàng luôn tạo cho mình vẻ ngoài hoàn hảo như vậy, một tiếng "hoàng thượng" hai tiếng "hoàng thượng". Đối với ánh mắt si mê của hắn, nàng đều cố lẩn tránh bằng sự quan tâm nhưng là miễn cưỡng.

- Vậy nàng ngồi xuống ăn với ta.. - Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) kéo tay Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư).

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) ngồi xuống, nàng sai hạ nhân mang thêm bát đũa để hoàng thượng dùng. Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) nhìn bàn ăn đơn giản, một món canh, hai món mặn, nàng thân phận cao quí, sao lại ăn những thứ này, chẳng lẽ đãi ngộ hắn dành cho nàng ít sao?

Nàng như nhìn ra tâm trạng của hắn, nụ cười dịu dàng vô ngần - Hoàng thượng, những món này đều do thần thiếp làm..

- Do nàng làm sao? Thế mà trước đây ta chưa từng thấy.. - hắn hơi ngạc nhiên, nhưng tay cũng gắp một cọng rau xanh cho lên miệng, mùi vị thanh mát, hương thơm vẩn quanh, mĩ thực có khi còn không bằng. Nàng từ bao giờ lại biết làm những thứ này, nếu hôm nay hắn không đến có lẽ cũng sẽ mãi không biết bí mật này của nàng.

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) chột dạ, nấu ăn là một trong những sở thích của nàng. Nàng nhìn hắn, ánh mắt thoáng si mê, nam nhân uy vũ như vậy, tốt như vậy chỉ sợ không đến lượt nàng chạm vào, dù thời gian bên hắn ngắn ngủi, dù sau này có bị hắn khinh ghét nhưng nàng sẽ trân trọng quãng thời gian này, vì trong sâu thăm trái tim nàng đã thừa nhận sự tồn tại của hắn.

- Sao lại nhìn ta như vậy? Mặt ta dính bẩn sao... - Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) hỏi.

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) lắc đầu, nàng cúi xuống ăn cơm, hai bên má hơi ửng đỏ, đây là lần đầu tiên bị hoa si trước hắn, nàng không khỏi e ngại.

- Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo nghẹn, ta không có tranh với nàng - Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) đặt bát xuống nhìn nữ nhân lúng túng trước mặt.

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) ngượng ngùng, hôm nay chẳng lẽ bị ma nhập, khiến nàng cư xử lỗ mãng như vậy. Đúng thực, xúc động là ma quỉ mà.

Bàn tay lướt qua môi nàng, Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) đối diện nàng, ánh mắt sủng nịnh yêu chiều, hắn khẽ cười - Cơm dính trên miệng nàng...

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) như bị sét đánh, toàn thân bất động, dù đã chung đụng với hắn, nhận được sự quan tâm, yêu chiều vô hạn của hắn nhưng có lẽ, ngày hôm nay, lòng nàng thực sự đã thêm một bóng hình và tâm lại thêm một gánh nặng.

- Sao vậy..

- Thần.. thần.. thiếp không sao... - nàng bỏ bát xuống - Thần thiếp no rồi..

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) mỉm cười - Yên Đan, ta đưa nàng tới một nơi...

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) bị nhấc bổng lên, nàng dụi đầu vào ngực hắn, nụ cười nở trên môi, giá như con đường này dài mãi thì hắn sẽ mãi ôm nàng như vậy, nàng tham lam nhận hết sự ấm áp từ hắn. Nàng yêu cảm giác này, nàng đã động tâm với hắn, với nam nhân mà nàng không nên động tâm.

Đứng trước một cánh đồng hoa, Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) được thả xuống. Nàng quan sát cánh đồng hoa bạt ngàn, đây là địa phương nào, sao lại có một biển hoa như vậy, tâm trạng Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) kích động không thôi. Ngón tay lướt trên cánh hoa, nàng xoay mình một cái, hoàng y tung bay, tựa như phượng hoàng tung cánh. Dung mạo tuyệt sắc hòa lẫn vào biển hoa mênh mông, những cánh hoa xoay tròn trong gió, phiêu vũ rợp trời.

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) nhìn nàng - Yên Đan, ta biết nàng vũ rất đẹp... Hãy vũ một điệu đi...

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) gật đầu ưng thuận. Tay áo bỗng nhiên vung, tung thẳng lên trời, những tiếng va chạm vào nhau của những hạt trân châu đeo ở khuyên tai, một cánh hoa lướt qua cánh mũi nàng. Thân mình phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long (nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng). Eo nhỏ khẽ lắc, giống như một cành dương liễu mỏng manh, vạt áo không ngừng tung bay. Giữa cánh đồng hoa, một nữ nhân say sưa vũ, điệu múa xứng đáng với bốn chữ "danh chấn thiên hạ". Phảng phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu như gió bay làn tuyết. Thân ảnh lục y, đẹp tựa tinh quang. Dung tựa đào hoa, sáng rực tứ phương.

Vũ kĩ kết thúc, gương mặt hơi ửng đỏ, Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) tiến đến đội lên đầu nàng một vòng tử hoa - Ta nghe nói ở Nhật Nguyệt Quốc, vũ kĩ không ai có thể sánh bằng nàng...

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) mỉm cười - Là bọn họ đồn thổi vậy thôi...

- Yên Đan, vũ khúc này thật tinh xảo... Có lẽ chỉ có nàng mới khiến nó sinh động như vậy...

Nàng khẽ nắm vạt áo, gương mặt bao phủ bởi một tầng mồ hôi, làn da cơ hồ trong suốt.

- Nếu khi nào hoàng thượng thích, thần thiếp sẽ vũ cho người xem...

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) lên mi tâm của nàng, đôi phượng mâu thâm trầm.

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) dường như không để ý, nàng ngồi đan thêm một vòng hoa cho Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình). Từng cành hoa dưới bàn tay khéo léo của nàng dần dần thành hình, vòng hoa tử sắc, điểm thêm vài đạo bạch hoa.

- Yên Đan... - hắn gọi tên nàng..

- Hử..

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) lấy từ trong vạt áo ra một hạt đậu đỏ tinh xảo vô cùng, đoán chắc là đồ thượng phẩm trân quí. Hắn đưa cho nàng.

- Đây là gì? - Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) tò mò, nàng khẽ bật một khe nhỏ trên hạt đậu để xem xét. Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) thấy vậy vội ngăn lại.

- Không được, nàng không thể mở bây giờ...

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) tròn mắt, động tác ngưng lại - Tại sao lại không thể?

- Vì ... - Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) nhìn sâu vào trong mắt nàng - Nếu có một ngày nàng chán ghét ta và không còn muốn ở bên ta nữa thì hãy mở ra, có khi nó lại khiến nàng đổi ý....

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) nhìn viên đậu đỏ trong tay, nàng mỉm cười - Thần thiếp sẽ không bao giờ mở nó ra.. Vì nó sẽ không bao giờ được mở.. cho dù.. - nàng cúi mặt không nói tiếp, cho dù có phải xa hắn, phải phản bội hắn thì nàng cũng sẽ không mở nó ra, bởi đây là minh chứng tình yêu của nàng.

- Không thể nói trước được, nhân gian thế sự vô thường, ta không muốn dùng quyền lực níu giữ nàng, ta chỉ muốn dùng trái tim mình để giữ nàng...

- Vậy... - Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) chưa kịp nói, Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) đã nhanh nhẹn đeo nó vào cổ nàng.

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) véo nhẹ mũi nàng - Yên Đan, hứa với ta sẽ không bao giờ rời xa ta...

Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) hôn lên tay hắn, hàng mi dày khẽ run - Thần thiếp sẽ không xa hoàng thượng... - thanh âm nhỏ bé chỉ có nàng nghe thấu - Nhưng, có lẽ chỉ là bây giờ....

Hắn ôm lấy nàng thủ thỉ một số chuyện, Thượng Quan Yên Đan (Song Ngư) ngồi trong lòng hắn ậm ừ, khi thì tươi cười, khi lại trầm tư suy nghĩ. Bọn họ tựa như đôi phu thê son sắt, thề nguyện bên nhau cả đời.

!!!!

- Vương gia, ngài có thực muốn đến đó? - Lôi Vũ (Sư Tử) một bên hỏi, hắn một thân xích y, vạt áo viền đen, kiếm luôn theo sát bên người, dường như nó chính là một phần sinh mệnh của hắn.

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) lãnh đạm - Sắp tới sinh nhật Dận Vương, ta muốn cho huynh ấy một lễ vật...

Lôi Vũ (Sư Tử) nghiêng đầu, tuấn nhan mạnh mẽ, tựa chiến thần chốn nhân gian - Thuộc hạ đã tìm hiểu qua địa phương ấy, nó có tên là Diên Vĩ thiên sơn...

- Diên Vĩ thiên sơn?

- Ân... Một địa danh chứa vô cùng nhiều diên vĩ nên mới có tên gọi như vậy... - Lôi Vũ (Sư Tử) tỉ mỉ giải thích - Trong núi này động vật đều là loài hiền hòa, ít có mãnh thú xuất hiện.. Nhưng đến được địa phương ấy cũng khá vất vả..

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) mỉm cười, diên vĩ, hắn chợt nhớ đến nữ nhân kia, nàng ta rất thích diên vĩ, không hiểu nếu hắn tặng nàng cả một vùng đất hoa đó thì sẽ thế nào?... Hắn tự thấy mình thất thố trong suy nghĩ, tự trấn tĩnh bản thân "Dạ Ngọc, ngươi làm sao vậy, sao lại tự nhiên suy nghĩ vớ vẩn lung tung về một nữ nhân mới hai lần gặp mặt"

Lôi Vũ (Sư Tử) thấy biểu cảm phong phú trên mặt Kỳ vương, đã lâu lắm rồi không thấy - Vương gia, chúng ta có thể xuất phát...

~~~~

Diên Vĩ thiên sơn

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) một thân bạch y phiêu đãng trong gió, gương mặt tuyệt sắc yêu nghiệt, đôi đồng tử bảy sắc lưu ly, đẹp đến náo động nhân tâm. Phong thái vương giả từ xương cốt tỏa ra, khiến bao kẻ kinh sợ, Nguyên Lực hoàn toàn bị thu diễm, võ công dường như rất cao, đến mức khó có thể nhìn ra.

- Vương gia, chi bằng gọi sủng vật ra, nơi này địa thế không thể coi thường.. Chỉ bằng ngựa thì không thể vượt qua...

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) im lặng cho là đúng, bên cạnh xuất hiện một khổng tước màu trắng tinh khiết, cả thân mình như toát ra khí lạnh nơi u minh, đôi đồng tử màu huyết sắc. Lôi Vũ (Sư Tử) cũng ngay lập tức triệu hồi Xích Viêm, toàn thân vàng rực tựa lửa đỏ, hai bên mọc ra cánh, là một loài dị thú hiếm thấy trong nhân gian, nó phục trước Lôi Vũ (Sư Tử) ý bảo chủ nhân lên lưng.

Lôi Vũ (Sư Tử) ngồi lên lưng Xích Viêm, uy vũ tựa chiến thần thượng cổ xưa kia. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) đứng trên lưng Hạc Tiên, chủ và sủng thú đều lấy màu trắng làm chủ đạo, thực sự giống minh nguyệt trên cao.

*Vù* Hạc Tiên vút bay, Xích Viêm thú cũng lập tức trở mình đuổi theo. Hạc Tiên cùng Xích Viêm mau chóng bay qua thung lũng nguy hiểm bậc nhất Quỳnh Nguyên đại lục - Thung lũng Diên Vĩ. Hai con thú bay lên cao để giữ khoảng cách an toàn, đồng thời cũng để chủ nhân thuận tiện quan sát địa hình nơi này.

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) nhìn xuống, phía dưới là thung lũng sâu vạn trượng, nếu không may xảy chân cuống đó thì hậu quả thật khó lường. Lôi Vũ (Sư Tử) ôm kiếm quan sát, Thánh Địa Diên Vĩ là một nơi tiên cảnh nhân gian nhưng hiếm ai dám đặt chân đến, hắn giờ cũng hiểu được lí do, đến đây nếu không có tuyệt đỉnh sủng thú thì chỉ sợ là chưa ngắm được tiên cảnh đã phải bỏ mạng.

Phía dưới là một dãy núi băng tinh khiết, tỏa ra màu sáng bạc.

- Xuống - Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) trên lưng Hạc Tiên phân phó.

Hai sủng vật đậu xuống chân núi băng, xung quanh đều là kì hoa dị thảo sinh sôi, bọn chúng dường như không bị ảnh hưởng bởi khí lạnh từ núi phát ra. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) cùng Lôi Vũ (Sư Tử) thu hồi thú sủng. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) nhìn về hang động trước mặt, khóe môi nhếch một đường - Tiến vào, nơi này chứa thứ chúng ta cần...

Phía trong hang động đều là thạch nhũ cùng băng, nhiệt độ khác xa với bên ngoài, nếu không nhờ Nguyên Lực hộ thân thì e rằng bọn họ sẽ bị chết cóng. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) đi trước, hắn lướt qua dãy băng thạch, mục quang bao phủ xung quanh, hắn hy vọng không có sự việc gì phát sinh.

- Vương gia, ta thấy nơi này có điểm không đúng...

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) mỉm cười - Không vào hang hổ, sao bắt được hổ con.. Dù gì Thất Sắc Thảo cũng là kì dị trân thảo do Dực Thú canh giữ, nếu mà thấy nơi này bình thường thì ta lại có chút suy nghĩ....

- Nguy hiểm như vậy.. Vương gia có thể sai hạ nhân đi làm, việc gì phải tự mình..

- Lôi Vũ, ngươi cùng ta phải dựa vào lực lượng của sủng thú mới băng qua khe núi hiểm trở kia.. Thuộc hạ dưới trướng ta không phải vô dụng nhưng phần trăm bọn chúng vượt qua được khe núi kia thì gần như là không có...

Lôi Vũ (Sư Tử) giờ mới hết băn khoăn - Thuộc hạ đã rõ...

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) không nhìn hắn mà tiếp tục cất bước tiến vào sâu bên trong. Giữa cổ động bằng băng, một loại cây có bảy lá, mỗi lá là một màu sắc khác nhau, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ cực cuốn hút. Đom đóm bảy sắc bay lượn xung quanh.

*Ác.. ác* tiếng kêu quái dị phát ra từ một con đại ưng ở trong một hốc đá. Đôi mắt màu vàng sáng rực. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) khựng lại, Lôi Vũ (Sư Tử) tay đặt vào bảo kiếm bên hông.

*Vù..vù* Dực Thú đập cánh, một trận cuồng phong nổi lên. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) và Lôi Vũ (Sư Tử) nhanh chóng tạo một tầng Nguyên Lực chắc chắn hộ thể, tránh lại sức mạnh tàn phá kia. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) mặt không biến sắc, Nguyên Lực cuồn cuộn áp chế một phần sức mạnh của Dực Thú. Dực Thú tức giận nhìn Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải), cái miệng đỏ lòm có răng nanh đớp về phía hắn.

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) thối lui về phía sau hai bước. Lôi Vũ (Sư Tử) nhanh chóng thoát khỏi sự tập kích của Dực Thú, thân ảnh như gió bay thẳng đến Thất Sắc Thảo. *Vù...* một trận gió đánh về phía Lôi Vũ (Sư Tử), cả thân người bị đánh ra sau đập vào thạch đá, máu từ kẽ răng nhỏ ra. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) gọi Hạc Tiên xuất kích, Hạc Tiên chống chọi với Dực Thú. Hắn một bên phá giải từng luồng công kích của Dực Thú.

*Phập* kiếm của Lôi Vũ (Sư Tử) bay tới, một đường đâm xuyên qua đầu của Dực Thú, Dực Thú bay như điên xung quanh, đầu và thân đập xung quanh mật động, máu thấm một mảng lớn. Hạc Tiên nhanh như cắt vọt tới đâm thủng hai mắt Dực Thú khiến nó thét lên đau đớn.

- Hạc Tiên, nó là của ngươi - Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) chỉ về phía Dực Thú.

Hạc Tiên lượn một vòng trên đỉnh mật động, miệng phát ra những thanh âm vui vẻ. Đang bay nó chợt lao xuống, dùng vuốt sắc đè thân ảnh to lớn của Dực Thú, cái mỏ như sắt đâm sâu xuống giữa thân thể lấy ra một viên nguyên thần đỏ rực. Hạc Tiên vui vẻ dung nhập nguyên thần này, tựa như nó vốn dĩ là của nó, cái Hạc Tiên này, không ngờ cũng là một kẻ trắng trợn.

- Lôi Vũ, ngươi không sao chứ...

Lôi Vũ (Sư Tử) nhổm dậy, tay ôm ngực, hắc tuyến đầy mặt hướng về phía Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) - Vương gia, người thực sự quá độc ác... Lấy ta để phân tán sự chú ý của nó...

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) truyền cho hắn một chút Nguyên Lực rồi vỗ vai hắn - Chỉ là muốn nhanh đạt được mục đích thôi... Ngươi chắc sẽ không trách ra...

Lôi Vũ (Sư Tử) bĩu môi, Kỳ vương là một người văn võ song toàn, thông minh tuyệt đỉnh, không có gì có thể làm khó hắn. Hắn là một thuộc hạ bí mật ở ngoài sáng của Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải), thân là tướng quân đương triều, gia tộc cũng thuộc hàng thế gia danh môn nhưng hắn lại tình nguyện, toàn tâm toàn ý đi theo Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải).

- Đứng dậy thôi... Chúng ta lấy Thất Sắc Thảo rồi rời khỏi đây...

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) tiến về phía Thất Sắc Thảo, hắn lấy từ trong người ra một hộp gấm rồi đưa Thất Sắc Thảo vào bên trong.

- Vương gia, người đã hai mốt tuổi rồi sao không chịu lập phi... - Lôi Vũ (Sư Tử) đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, miệng lẩm bẩm nói..

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) xem xét xung quanh - Vậy còn ngươi, sao cũng không chịu lập thê thiếp... Ta thấy mẫu thân ngươi sắp đạp đổ cửa phòng của ngươi để khuyên bảo rồi...

Lôi Vũ (Sư Tử) gãi đầu - Tại vì họ rất phiền phức... - hắn sờ cằm - Nếu như phải lấy thê thiếp thì.. Ta thích nữ nhân dịu dàng hiền lành không thể như nữ ma đầu ở Thanh Mộng Lâu kia, nhìn tới nhìn lui đều giống nam nhân, động cái là vung đao vung kiếm...

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) mỉm cười - Nàng ta cũng có chút nhan sắc, tính tình chỉ hơi nóng nảy...

- Ách... Vương gia, nàng ta là hỗn thế ma nữ tái sinh đó - Lôi Vũ (Sư Tử) buông một câu. Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) bỗng hắt xì một cái, không hiểu cái tên thối tha nào nguyền rủa nàng.

- Ngươi không thấy nàng ta tài giỏi sao?.. Giao đấu với ngươi cũng toàn là lưỡng bại câu thương...

- Vương gia, có phải người thích nàng ta không mà ta thấy trong câu nói đều là mùi vị tán thưởng vậy - Lôi Vũ (Sư Tử) chất vấn.

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) đẩy đầu hắn sang chỗ khác, hắn chợt nghĩ tới bạch y nữ nhân với gương mặt vạn năm không xuất hiện nụ cười, thực sự khi nàng cười rất đẹp. Ý nghĩ chợt bị đánh tan, hắn thực sự hoang mang vì giờ đây tâm trí hay nghĩ đến nữ nhân hai lần gặp mặt kia.

- Lôi Vũ, nếu ngươi không canh chừng cái miệng của mình thì chờ hết ngày sinh nhật Dận Vương, ngươi rước dâu về được rồi đó..

Lôi Vũ (Sư Tử) không để ý - Vương gia, bị ta nói đúng rồi đúng không? Người không cần phải ngại ngùng đâu, tuy nàng ta hơi bạo lực một chút nhưng vương gia ôn nhu như này, nàng ấy nhất định sẽ nhẹ tay..

*Bốp* đầu Lôi Vũ (Sư Tử) đau điếng, hắn ôm đầu ủy khuất, bao năm rồi vương gia đều vậy. Thôi thì thu gọn cái miệng vào, nếu lần sau vương gia có thú phi thì tin chắc chắn sẽ không còn kiêu ngạo như bây giờ, hắn nghi ngờ vương gia là một thê nô...

- Thu lại cái suy nghĩ linh tinh của ngươi mau..

Lôi Vũ (Sư Tử) gãi đầu cười trừ, mặt giả ngu - Ta suy nghĩ linh tinh gì đâu...

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) mỉm cười. có một thuộc hạ như vậy, cuộc sống của hắn mới bớt vô vị. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) cùng Lôi Vũ (Sư Tử) bước tiếp vào bên trong, chỉ nghe thấy tiếng phong linh đung đưa, những cánh hoa phật tang từ trên cao rơi xuống, xoay tròn giữa không trung.

"Mau đến đây" thanh âm văng vẳng trong không gian. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) mím môi. Đây là tiếng nói của ai? Tựa như đang gọi hắn. Trái tim đập nhanh, trán lấm tấm mồ hôi.

- Vương gia.. Người sao vậy?

- Ngươi không nghe thấy tiếng gọi sao?

Lôi Vũ (Sư Tử) lắc đầu - Không nghe thấy..

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) nhíu mi, hắn thi triển khinh công tiến về phía giếng cổ đằng xa, tiếng gọi như rõ ràng hơn "Mau đến đây"

Thấy thân ảnh Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) như sắp nhảy xuống dưới, Lôi Vũ (Sư Tử) vội ngăn hắn lại - Vương gia, đây là địa phương không phải cái gì cũng có thể tiến vào..

- Lôi Vũ, ta cảm thấy nếu không tiến vào đây sẽ làm ta hối hận cả đời... Ta thực sự không hiểu mình muốn tìm kiếm cái gì ở đây... - Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) nhanh chóng nói, hắn dường như rất vội vàng.

Lôi Vũ (Sư Tử) nắm chặt kiếm - Vậy chúng ta đi, vương gia nhất định phải cẩn trọng

- Ta biết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net