Chương 33: Tình ái cưỡng cầu - Nghiệt duyên khó gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 33: Tình ái cưỡng cu - Nghit duyên khó g

  Tác giả: peckanhdongdanh  

Tựa như lửa thiêu đốt, làm sao có thể quên

Phiền muộn vô tận đó, chìm trong vòng tay chàng

Mười ngón tay nắm chặt, chạy trốn dưới ánh trăng

Không cần điều gì cả, chỉ cần chàng yêu ta


Hoàng cung.

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) mệt mỏi tựa lưng vào ghế rồng, ngũ quan tuấn tú thoáng nét sầu tư. Lúc nãy Hoàng thúc cùng ba vị đệ muội đến chất vấn, kiên định bắt hắn phải trị tội Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) vì Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) mang tội danh gián điệp và mưu sát. Nhưng, hắn nào nỡ xuống tay.

Tiêu Huyên (Song Tử) bấy giờ mới bước vào, hắn hiểu rõ Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình), hoàng thượng cao cao tại thượng kia đã trót trao tâm cho nữ nhân tên Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư), có lẽ, dù nàng ta gây bao tội nghiệt thì hắn vẫn tha thứ cho nàng. Yêu một người là ban cho người đó quyền làm chủ tất thảy.

"Hoàng thượng hãy âm thầm thả nàng..." Tiêu Huyên (Song Tử) lên tiếng. Lam y như nước, ngũ quan mềm mại thanh tú, phát ra mị lực.

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) lúc này mới để ý đến sự tồn tại của Tiêu Huyên (Song Tử). Hắn ngẩng đầu lên.

"Ta chắc chắn Ngạo Vương đã bố trí lực lượng canh phòng cẩn mật, dù ta có thả cho Yên Đan một con ngựa thì cũng chưa chắc nàng thoát được"

"Hạ thần có một hạ sách" Tiêu Huyên (Song Tử) tiếp tục

"Hạ sách? Quốc sư, ngươi nói đi"

"Sắp đến ngày mừng thọ sáu mươi tuổi của thái thượng hoàng, tất cả mọi người sẽ về Không Hoa thung lũng.. Lúc này hoàng thượng hãy nơi lỏng canh phòng, thả nàng ấy ra.."

"Nhưng, Hoàng thúc ta không hề tầm thường, chưa kể Dận vương và Kỳ vương... Phải có một ngoại lực nào mạnh mẽ mới có thể ngăn được..."

Tiêu Huyên (Song Tử) nhận thấy điều đó là đúng, Nhật Nguyệt Quốc xưa nay tồn tại vững mạnh là nhờ luật lệ nghiêm khắc, không thiên vị bên nào. Không những vậy, trước khi Thái thượng hoàng thoái vị đã ban một thánh chỉ nói rõ Ngạo vương Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) là người bảo vệ an nguy Nhật Nguyệt Quốc và Lãnh gia, bất kể sự việc gì, dù là đại quan hay người trong gia tộc, nếu có ý làm phản, Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) được toàn quyền sinh sát. Đó cũng là lí do khiến Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) khó xử.

Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình) đăm chiêu suy nghĩ, làm sao để cứu Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư), hắn đã quá sai lầm khi muốn giữ nàng bên cạnh, nếu hắn không giữ nàng bên cạnh thì sẽ không có sự việc ngày hôm nay.

"Theo hạ thần nghĩ...chi bằng người hãy gọi Tiểu Thu và Hạ Lan đến, hy vọng từ họ có thể tìm ra giải pháp.. Tiểu Thu và Hạ Lan là hai thuộc hạ trung thành của Hiên Viên Yên Đan, họ biết rõ lai lịch và mục đích của Hiên Viên Yên Đan.. Nhất định họ sẽ nghĩ được biện pháp vẹn toàn cứu chủ tử họ.."

"Ta hiểu ý ngươi rồi.." hắn nắm chặt tay "Yên Đan, chờ ta..."

Rời khỏi cung của Lãnh Dạ Hàn (Bảo Bình).

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) đi theo Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải), lối mòn vắng người, ánh trăng bị tầng tầng lớp lớp mây bao phủ. Nàng hít một hơi thật sâu, bóng lưng trước mắt, cao lớn tinh tế, hương mai nhè nhẹ đập vào cánh mũi. Ánh mắt thoáng hiện lên một tia lơ đãng cùng quyết tâm.

"Muội sao vậy.." Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) quay lại, bất chợt gặp gương mặt thất thần của Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ).

Nàng ôm lấy tay phải hắn, hương hoa lan trang nhã lởn vởn "Dạ Ngọc, huynh sẽ luôn đối xử tốt với ta như vậy, không rời xa ta đúng không?"

Cả người cứng nhắc, hắn im lặng.

"Huynh nói đi, huynh sẽ không rời khỏi ta đúng không.. Mỗi lần không thấy huynh, ta tức giận, ta đau đớn, tim ta như muốn vỡ tung..." Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) nói liền một câu, dường như đã luyện tập cả trăm lần để giữ bình tĩnh.

Hắn im lặng trong giây lát. Hơi thở trầm ổn, Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ), ý tứ này là sao?

"Dạ Thi.. Chúng ta là huynh muội một nhà, ta sẽ không rời bỏ muội... Muội lo lắng thừa rồi" hắn dịu dàng.

"Không.... Ta không muốn làm muội muội của huynh" Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) nắm vạt áo hắn giận giữ nói. Đôi đồng tử xanh dương mở to hết cỡ.

"....."

"Dạ Ngọc.. Ta yêu chàng..."

Đôi đồng tử bảy sắc lưu ly lóe lên một tia bất đắc dĩ "Dạ Thi, ta và muội là huynh muội... Làm sao có thể có thứ tình cảm đó..."

"Huynh muội thì làm sao? Chàng là nam nhân, ta là nữ nhân, nam nhân lấy nữ nhân là điều hiển nhiên, tại sao lại không thể kết làm phu thê..." dung hoa tuyệt sắc vặn vẹo, thanh âm vang lên.

"Đó là tội loạn luân..."

"Tội sao?" Nàng cười như điên "Cái gọi là tội lỗi chẳng qua chỉ là cách áp đặt của thế nhân... Chàng đừng đem những điều đó áp đặt lên ta, bắt ta phải như họ.. Kẻ nào chỉ trích hay gièm pha, một, ta giết một, hai, ta giết hai,.. Có bao nhiêu ta giết bấy nhiêu.."

"Ngông cuồng..."

"Nếu ngông cuồng mà chàng yêu ta thì ta cam tâm tình nguyện ngông cuồng suốt đời..." nàng nói.

"Dạ Thi, ta biết muội ái mộ ta, nhưng ta với muội vốn dĩ chỉ là quan hệ huynh muội thuần thúy... Hãy nghe ta, muội không được có tâm tư kia" hắn nhẹ nói, thanh âm trầm ấm "Nói như nào thì ta và muội vẫn là quan hệ huyết thống...".

"Nếu chúng ta không có quan hệ huyết thống thì sao?" Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) đột nhiên nói

Hắn lắc đầu "Không thể nào..."

Nàng nắm lấy tay hắn "Nếu không có quan hệ huyết thống, chàng sẽ chấp nhận yêu ta, kết thành phu thê với ta đúng không?"

"...."

"Nếu vậy thì vốn dĩ rất đơn giản..."

Đoản đao trong tay giơ lên.

Một dòng máu tươi chảy ra!

Máu tươi rơi xuống đầy mặt đất, gấu váy nhiễm sắc đỏ kì dị, vài sợi tóc trắng cũng vương máu, mùi tanh của máu tràn ngập không gian

Hắn nắm lấy cổ tay nàng, dòng máu đỏ chảy qua kẽ tay hắn, bạch y nhuốm sắc đỏ "Muội điên rồi sao? Muội làm cái gì thế này..."

Máu vẫn tiếp tục chảy, dung hoa trắng bệch, nàng vẫn kiên định "Chàng lo rằng chúng ta có quan hệ huyết thống mà.. Ta sẽ để dòng máu này chảy hết, thế là ta và chàng chẳng còn quan hệ huyết thống gì nữa..."

"Muội" hắn lạnh lùng nói, hắn buông tay Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) ra "Lãnh Dạ Thi, ta nói cho muội nghe, dù muội cùng ta không chung huyết thống thì cả đời này ta cũng sẽ không mang tâm tư kia với muội.."

Nước mắt xen lẫn với máu, cổ tay nàng đau đớn. Nhưng những lời nói kia, như dao đâm vào tim nàng, cái gì mà chết tâm đi chứ..

"Lãnh Dạ Thi, muội lúc nào cũng cố chấp như vậy, những thứ muội muốn đều cố giành bằng được dù dùng biện pháp gì" hắn nhìn nàng, bốn mắt giao nhau "Muội nói yêu ta sao? Phải chăng ta chỉ là một thứ mong muốn của bản thân muội.. Muội tự hỏi lại bản thân, rốt cuộc, yêu là cái gì??? Là cưỡng cầu có được sao"

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) chết lặng, lệ thôi không chảy "Dạ Ngọc, không phải vậy.." nàng lại nhìn hắn chằm chằm "Chẳng lẽ chàng có người khác rồi sao??"

"Đúng... Vậy nên muội hãy ngoan ngoãn làm hoàng muội của ta đi.." Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) buông một câu.

"Là nữ nhân của hoàng thúc.. Phượng Y Y sao?" Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) gằn từng từ. Nữ nhân bên Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) bấy lâu nay chỉ duy có Phượng Y Y (Kim Ngưu), phải chăng, ả hồ ly đó dụ dỗ Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) rồi lừa cả trái tim Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) một lúc. Không thể.. Nàng nhất định không để chuyện đó xảy ra, Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) là của nàng, của một mình Lãnh Dạ Thi này thôi..

"...." Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) quay người dùng khinh công biến mất.

"Phượng Y Y" Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) nắm chặt tay, miệng lẩm bẩm ghi nhớ nữ nhân kia.

Hơi ấm truyền đến bàn tay bị thương. Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) cầm tay Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ), khăn lụa màu tím quấn quanh cổ tay nàng, Nguyên Lực truyền vào ngăn dòng máu đỏ. Nhìn thấy tình cảnh nàng như vậy, hắn không nỡ..

"Đừng ngốc nghếch như vậy Dạ Thi"

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) không buồn quay lại, nàng rút chiếc khăn tím ném xuống đất, máu đã ngừng chảy, nhưng vết thương trong tim nàng máu vẫn âm thầm chảy.

Lãnh Ngạo Thiên (Ma Kết) một mảnh tĩnh lặng, ánh mắt nhàn nhạt nỗi buồn sâu thẳm.

Phượng Y Y (Kim Ngưu) ngồi trên bàn ghế đá, phía trên là hơn chục lọ dược liệu, Tiểu Bạch nằm ngay ngắn trước mặt nàng, nó ngoan ngoãn uống hết chén thuốc Phượng Y Y (Kim Ngưu) đưa cho. Dù cho đắng chết thì nó cũng gắng phải uống, nếu không chủ nhân sẽ dùng biện pháp mạnh với nó. Nó nhớ có lần nó nũng nịu không chịu uống thuốc thế là bị chủ nhân treo ngược ba ngày ba đêm, kêu khóc không ai hay mà còn bị ma nữ Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) đi qua trêu chọc, nhổ lông, búng tai, véo mũi, khổ không kể xiết.

Tiểu Bạch uống hết, nhận thấy ánh mắt hài lòng của Phượng Y Y (Kim Ngưu) nó mới thở phào.

Hai tháng ở Ảo Ảnh Các, Phượng Y Y (Kim Ngưu) đã có chỗ đứng riêng, hiện là Điệp Y quân sư. Nàng đã cùng Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) hoàn thành xong kế hoạch xây dựng thêm tay chân cho Ảo Ảnh Các là tổ chức sát thủ cùng tình báo, mọi chuyện diễn ra vẫn trong dự liệu. Nửa năm nữa, không chỉ ở Nhật Nguyệt Quốc mà các quốc gia khác cũng có vết tích của Ảo Ảnh Các.

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) từ cung trở về, hắn thay y phục bước ra khỏi phòng.

Nhìn Phượng Y Y (Kim Ngưu) đang vuốt ve trêu đùa Tiểu Bạch. Hắn dịu dàng tiến đến chỗ nàng.

"Y Y, em đang làm gì vậy?"

"Pha chế thuốc cho Tiểu Bạch, chỉ một ít thời gian nữa thôi, Tiểu Bạch có thể bình thường..." nàng vuốt ve bộ lông mềm của Tiểu Bạch "Tiểu Bạch, em có vui không?"

Tiểu Bạch ô ô mấy tiếng đồng tình, nó dụi vào bụng nàng lim dim ngủ. Tiểu Cầu vẫn chú tâm đục khoét quả táo, nếu không nó đã xông vào tranh sủng với Tiểu Bạch.

Ánh mắt Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) thoáng khác thường.

Hắn cúi xuống ghé sát vào người Phượng Y Y (Kim Ngưu) "Hợp tác với ta.."

Phượng Y Y (Kim Ngưu) khựng lại không hiểu.

Ngón tay bạch ngọc lướt qua bờ môi non mềm của nàng, nàng tròn mắt nhìn hắn. Hương mai tinh tế hòa cùng hương thảo dược nhẹ nhàng.

Có cái gì đó ấm nóng chạm vào môi.

Phượng Y Y (Kim Ngưu) ngạc nhiên, Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải), hắn chiếm tiện nghi của nàng, cái gì chứ, hợp tác làm trò đồi bại sao?

Bỗng ánh mắt nàng biến đổi, mâu quang thu về một phía.

Hắn ôm lấy nàng, sau lưng dùng tay viết vài chữ [Đó là người của công chúa, mau hợp tác giúp chủ tử em tự do]

Phượng Y Y (Kim Ngưu) lọt thỏm trong người hắn, Tiểu Bạch đã bị đá đi từ lúc nào. Hai người tiếp tục dây dưa nhưng trong đầu vẫn liên tục suy nghĩ. Hóa ra là muốn dùng nàng để chặt đứng tâm ý của Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) với hắn, quả là cao thâm, nhưng sau việc này, nàng liên lụy cũng không ít. Nàng hơi chần chừ viết lên ngực hắn [Được]

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) buông Phượng Y Y (Kim Ngưu) ra, môi nàng sưng đỏ. Ánh mắt Phượng Y Y (Kim Ngưu) nhu hòa dịu dàng, nàng ngả đầu vào ngực hắn "Dạ Ngọc, chàng thật hư..." Phượng Y Y (Kim Ngưu) nói nhỏ nhưng cũng đủ để kẻ kia nghe thấy.

Hắn bế nàng khỏi luân y đặt lên đùi, bốn mắt giao nhau "Tiểu hồ ly, hình như em ngày càng đẹp lên?"

Phượng Y Y (Kim Ngưu) nghịch ngợm vẽ vài vòng tròn nhỏ lên ngực hắn, rồi nhẹ cắn lên môi dưới, bộ dáng phong tình vạn chủng "Em đẹp hơn? Chàng không thích?"

"Ai bảo ta không thích... Tiểu hồ ly" hắn vuốt má nàng, trêu đùa lọn tóc trước ngực.

"Hôm nay chàng về muộn, làm ta chờ mòn mỏi..." hai mắt Phượng Y Y (Kim Ngưu) trở nên long lanh khác thường "Phải bắt đền ta..."

Phượng Y Y (Kim Ngưu) đưa tay quá đầu hắn.

Trâm bạch ngọc được lấy ra.

Mái tóc đen dài của Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) buông xuống.

Đai áo nàng trượt xuống để lộ vùng da thịt mịn màng, nàng ngả đầu vào vai hắn vẻ mặt hưởng thụ. Mấy sợi tóc của Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) mơn man qua gương mặt Phượng Y Y (Kim Ngưu), thật là mỹ cảnh nhân gian.

"Tiểu hồ ly, để ta thưởng cho em..." hắn nói rồi ôm nàng vào phòng.

Ánh nến vẫn tỏ, thấy bóng hai người ngã vào nhau, nữ nhân ở bên ngoài nhìn thấy tất thảy, nàng phải mau về báo cho công chúa điện hạ, Kỳ vương đích thực là đang sủng ái nữ nhân kia. Thân ảnh rời đi ngay lập tức, nàng ta không ngờ toàn bộ những gì nàng ta thấy đều nằm trong kế hoạch của Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải).

Trong phòng, Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) bị Phượng Y Y (Kim Ngưu) cởi áo choàng ngoài rồi tung lên cho giống cảnh phong tình, người ngoài nhìn vào chắc hẳn sẽ có suy nghĩ xấu xa. Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) ngồi bên giường nhìn nàng, đoán chắc tên kia đã đi mới cười và nói "Y Y, em diễn cũng quá đạt đi.."

"Ngài quá khen" nàng khẽ mỉm cười, đôi đồng tử tím ánh lên tia tự hào

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) phóng túng trao nàng một nụ cười yêu mị "Nếu lúc đó không phải ta cùng em bàn bạc trước thì ta sẽ tưởng em đang câu dẫn ta"

Phượng Y Y (Kim Ngưu) gật đầu "Cái này phải cảm ơn tỷ tỷ của ta"

"Tỷ tỷ em dạy sao? Thật thú vị.. Tỷ tỷ em dạy em rất kĩ, thứ gì cũng rất tỉ mỉ, kể cả..." Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) nhếch môi, câu nói để lửng

"Tỷ tỷ ta khi đi làm nhiệm vụ ở thanh lâu thường dẫn ta đi theo để cho ta biết chuyện phong tình, ta thường thấy các nữ nhân làm vậy với nam nhân, không những thế còn..." hai tai nàng ửng hồng nhưng gương mặt vẫn là vẻ băng lãnh "Nên ta học được từ họ mấy điệu bộ đó..."

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) cười nhưng trong lòng đang mắng nhiếc Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương), thật bại hoại, cái nữ nhân kia dám dẫn Phượng Y Y (Kim Ngưu) trong sáng đến nơi đó để xem Xuân Cung đồ sống, thực là quá mức tưởng tượng.

Phượng Hàn Nguyệt (Bạch Dương) ở nơi nào đó bỗng hắt xì một cái rõ to. Trời hôm nay đâu có lạnh, thân thể nàng yếu vậy sao? Nàng nhớ không nhầm thì vừa tấn chức lên Thần Nguyên nhất phẩm mà, thôi, mai quyết định đến cho Phượng Y Y (Kim Ngưu) xem bệnh.

"Kỳ vương, ngài vừa mang ta ra thành bia đỡ giữa ngài và công chúa điện hạ" nàng nhăn mặt "Thời gian này Kỳ vương phủ của ngài lại gà bay chó sủa rồi..."

Lãnh Dạ Ngọc (Cự Giải) mỉm cười. Tay sờ lên môi.

Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) và Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) hiện giờ luôn như hình với bóng, cả kinh thành ai không biết đôi trai tài gái sắc này. Nàng là trưởng nữ của Hình Bộ thị lang hình mai dáng ngọc. Hắn là Dận vương của Nhật Nguyệt Quốc ngọc thụ lâm phong. Hai người đứng cạnh nhau thực tô vẽ thêm cảnh đẹp.

Hắn và nàng đang dùng điểm tâm và uống rượu cùng nhau ở Dận phủ. Họ đàm luận kinh thư, cầm nhạc, hai tâm hồn sớm đã đồng điệu.

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) từ xa đau khổ nhìn Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) vui vẻ cùng Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình). Nàng Nguyên Lực giờ cao hơn trước, Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) đã khó có thể phát hiện được sự tồn tại của nàng.

Sát ý giết Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) nổi lên, đôi đồng tử thoáng biến đổi.

Tay trái giơ lên hướng về phía Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình), chỉ cần nàng dùng bùa chú là có thể....

Nhưng..

Tay phải ngay lập tức giữ lấy tay trái..

Trong thân thể nàng tồn tại hai loạn thiện ác tốt xấu. Chúng luôn đấu tranh với nhau hòng chiếm đoạt thân thể Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết).

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) nhận ra bản thân thất thố, tại sao lại muốn giết Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình), Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) là người tốt. Nàng mau chóng chạy đi xa khỏi đó.

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) liếc mắt ra chỗ Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) vừa đứng, Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) là Linh Điệp Hộ Pháp, thần thức của nàng đã lờ mờ phát hiện ra khí lạ từ người Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết), nhưng nàng chưa dám khẳng định đúng là tà khí hay không.

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) cũng ngầm nhận ra trong mắt Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) luôn nhàn nhạt nỗi buồn khi nhắc đến Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết), phải chăng Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) có cảm tình với Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết). Không thể, dù thế nào cũng không được. Bàn tay nhỏ nắm chặt, Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết), tỷ xin lỗi, vì tỷ yêu sư phụ muội rất nhiều, nên nếu muội dám cướp Lãnh Dạ Phong (Nhân Mã) thì ta cũng nhất định sẽ ra tay.

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) chạy không biết phương hướng, không biết lúc nào đã đứng trước một hồ lớn ngoài kinh thành. Ánh trăng xé toạc mây lộ ra tia sáng.

Nàng nhắm mắt..

Nước bắn tung tóe. Thân ảnh biến mất.

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) bồng bễnh giữa nước rồi từ từ chìm xuống, Nguyên Lực tỏa ra.

Nàng không biết bản thân đã thành thứ gì, thiện ác bất phân, ma quỉ không rõ.. Nàng không còn là Tình Tuyết nữa rồi...

Nàng muốn chết... Thực sự rất muốn chết..

Ý nghĩ đó cứ lớn dần lên..

Nước xộc vào miệng, vào mũi. Nàng miễn cưỡng ngọ nguậy.

Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) mở to hai mắt, hình ảnh xa xưa hiện về. Sư phụ nắm lấy tay nàng, sư phụ ôm nàng, sư phụ giúp nàng viết chữ chơi cầm..

Kí ức vỡ tan. Mộ Dung Tình Tuyết (Thiên Yết) nhắm mắt, thế là quá đủ. Nàng muốn lưu giữ kí ức tươi đẹp này, nó quá đẹp nhưng quá mong manh..

Nhận thức chìm vào hư vô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net