Extra 3: Chỉ còn chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã được một khoảng thời gian khá lâu rồi, nếu Tiên đoán không lầm thì là 5 tháng rồi chưa ra chap.

Một phần cũng là vì việc học thi cử áp lực để chuyển sang một môi trường mới. Một phần nữa, điều này cực kì quan trọng, Tiên nhận thấy phần truyện mình đã đăng về cuối, cốt truyện khá nhảm nhí, và có khả năng không liên kết lại được với nhau. Vậy nên Tiên có dành ra một khoảng thời gian để nghiên cứu lại và sửa lại cốt truyện.

Để thuận tiện cho việc mọi người không bị lạc mất cốt truyện, Tiên sẽ chú thích lại những chap đã thay đổi cốt, bao gồm có chap 64,73,74,75 và chap 76 đã bị xóa hoàn toàn và thay thế bằng Extra 3. Còn những chap khác có thay đổi rất ít nhưng mà không đáng kể, chủ yếu là Tiên sửa lại một số chi tiết cho nó ổn áp hơn thôi.

Và mọi người cứ yên tâm nhé, Tiên sẽ không bỏ dở bất kì đứa con nào mà Tiên đã tạo ra, nhất định sẽ đem đến một cái kết cho cả câu chuyện.

Bây giờ thì chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
__________________
Tống gia cùng Đông gia, từ cái thời còn là tuổi học sinh non nớt ngồi trên ghế nhà trường đã kết thân thành bạn bè tốt. Tới khi trưởng thành cùng nhau phát triển công ty, sau một khoảng thời gian thì cùng nhau lấy chồng và sinh con đẻ cái. Nhưng Tống gia số may mắn, sinh trước được một cậu quý tử da dẻ trắng hồng, khuôn mặt ngây ngô, như đúc ra từ Tống phu nhân. Đông gia gặp phải khó khăn trong việc sinh con, phải đi khắp nơi tìm đủ mọi phương thuốc. May mắn cho Đông phu nhân, sau ba năm, cô cũng hạ sinh được một tiểu công chúa rất đáng yêu. Nhưng càng lớn dần, cô tiểu thư nhỏ của Đông gia càng giống chủ tịch, tính tình ít nói, đặc biệt chẳng hay cười. Đông phu nhân nhiều lần cũng đã phàn nàn về vấn đề này, nhưng tính đã ăn sâu vô máu, gen đã tồn tại như thế, cô biết sửa nó ra làm sao đây. Chỉ trách tên chồng đáng ghét của cô có gen quá mạnh.

Hôm nay ngày mùng mười tháng ba, nhà họ Tống tổ chức sinh nhật cho cậu con trai nhà mình tròn lên tám tuổi.

Và hiển nhiên, người đầu tiên được nhận lời mời không ai khác chính là Đông gia.

Vậy nên mới có năm giờ chiều, mà cả căn biệt thự đã ồn ào đủ thứ tiếng từ la rầy cho tới quát tháo. Nguyên nhân chủ yếu cũng là vì con gái nhà bọn họ không hề thích việc phải đi ra ngoài một tẹo nào cả.

- Đông Lưu Song Tử!!!!! - Đông phu nhân, hay còn có tên gọi khác là Đông Tố Mỹ đang hét ầm lên, trên tay vẫn cầm theo một bộ váy màu xanh lam nhạt mình dày công chuẩn bị.

- Con không muốn đi. - Cô bé năm tuổi phụng phịu tức giận, cô ôm lấy quyển sách vào trong ngực, chân cứ dậm xuống đất một cách liên tục.

- Con dám? Có đi hay không?

Chủ tịch Đông, Đông Nguyên Soái, anh mặc trên người một bộ vest lịch thiệp màu xanh dương đậm, cả người anh dựa vào trước cửa phòng cô con gái, khoanh tay lên làm lộ rõ chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn chỉ có ba cái trên thế giới cực kì đắt tiền.

Anh ngán ngẩm nhìn hai mẹ con kì kèo mãi đã được hơn nửa tiếng, bèn đi vào phòng bế lên cô con gái nhỏ.

- Được rồi, được rồi. Không đi thì thôi, hai vợ chồng chúng ta đi.

- Không được. - Đông phu nhân cương quyết phản đối. - Lần nào tiểu Nhu sang đây đều dắt con theo rồi, lúc nào vợ chồng mình sang con trai người ta cũng hoan hỉ ra đón. Anh nhìn lại con gái nhà mình đi, nghe thấy có tiếng báo có người tới là đã trốn lui trốn lủi chạy về phòng khóa trái cửa rồi.

Với sự tình này, Nguyên Soái cũng chần chừ nhìn con gái trong tay mình. Điều này anh cũng lo khá lâu rồi. Song Tử nhà anh có vẻ sợ gặp người lạ, điển hình là trên trường mẫu giáo, giáo viên cũng phản ảnh rất nhiều về việc con bé lúc nào cũng chỉ ngồi trong một góc ôm lấy gấu bông, cứ hễ có người tới gần là bắt đầu đánh hoặc lườm dọa cho các bạn sợ phát khóc không ai dám tới gần.

Không thể nào kéo dài cái tình trạng này thêm được, nó khá là xấu, để đến lớn mà vẫn có tính này thì không nên.

- Tiểu Tử nhà ta hôm nay ra ngoài một bữa có được không nào? - Đông chủ tịch lấy một ngón tay chọc vào má con gái, dịu dàng khuyên nhủ. - Chỉ là tới chúc mừng sinh nhật anh trai thôi.

Song Tử nhíu lấy hai hàng lông mày lại. Cô bé gạt phắt ngón tay của ba đi, hừ mũi một cái dựa vào người ba, quay mặt đi.

Song Tử là đứa con duy nhất của Đông gia, lòi đâu ra thằng nào gọi là anh trai để mà đi chúc mừng sinh nhật chứ.

Cô mới năm tuổi, nhưng mà cô biết tỏng hết, đừng có mà lừa.

- Ở đó có nhiều gấu bông xinh lắm.

Song Tử vẫn không trả lời.

- Còn có cả cún con lông trắng rất đáng yêu. - Nguyên Soái không ngại vừa đung đưa con gái trong tay, vừa kể ra một số thứ có thể hấp dẫn trẻ con.

Song Tử hoàn toàn không care.

- Ba nghe nói cô chú Tống đặt nhiều bánh Donut lắm. Tại hồi trước mẹ có kể, tiểu Tử nhà ta thích ăn bánh Donut nhất.

- Thật không ạ? - Song Tử nắm lấy áo ba quay đầu ra, hai mắt tròn xoe nhìn mẹ.

Tố Mỹ bắt đầu nhận được tín hiệu từ người chồng, miệng cười không ngớt, liên tục gật đầu.

- À ừ đúng rồi. Hôm qua cô Tống gọi điện cho mẹ, nói đặt rất nhiều bánh Donut rồi xếp tầng lên thành một tòa tháp.

- Con muốn bánh Donut, con muốn bánh Donut. - Song Tử hào hứng giãy chân lên, cô bé liên mồm nói không ngớt, đòi muốn ăn bánh.

Biết con gái đã trúng câu, Tố Mỹ liền đi tới ẵm con gái về lòng mình, đi sắm sửa cho con.

Nguyên Soái đỡ trán thở dài. Anh đi ra khỏi phòng con gái khép lại cánh cửa, tay còn lại lần mò điện thoại trong túi, mở tới một số điện thoại quen thuộc rồi nhấn gọi.

................
- Ừ, được.

- Không thành vấn đề, con gái nhà cậu chịu là được.

- Ừ, bánh thì nhiều lắm, để tôi dặn người xếp lên cho.

Tống Thiên Nhu, phu nhân của Tống thị một thân váy dài màu vàng kim đi tới chỗ chồng vừa cúp điện thoại.

- Ai gọi vậy Tống Viên Hàm?

- Vợ à, em đừng gọi thẳng cả họ tên anh như thế được không? - Tống tổng ảo não bĩu môi chê bai cách xưng hô này. Hắn vòng tay siết lấy eo vợ, dụi đầu vào cổ cô âu yếm.

- Được rồi, nói đi, ai gọi vậy?

- Nguyên Soái gọi. - Thấy Thiên Nhu có điểm nhạc nhiên, hắn lại nói tiếp. - Cậu ta nói dụ được con gái tới rồi, nhưng mà....

- Thế thì tốt quá rồi.

Thiên Nhu mừng rỡ ra mặt. Lần duy nhất cô nhìn thấy con gái của Tố Mỹ là khi cô bạn mình vừa sinh ra đứa nhỏ. Sau đó không hiểu như thế nào, dù cô có vác mặt tới tận nhà, cũng không thấy tiểu tổ tông nhà họ đâu cả. Làm cô tò mò chết mất thôi.

Nhưng suy xét tới vế vẫn đang còn bỏ lửng của chồng, cô lại nghiêng đầu thắc mắc.

- Nhưng mà là dụ bằng cách nói nhà mình có tháp Donut, nên con gái nhà họ mới chịu tới.

Tống phu nhân liền vỗ tay một cái à lên. Có một lần Tiểu Mỹ từng nói con gái rất mê bánh Donut.

Không chần chừ thêm giây nào, cô liền gỡ tay Viên Hàm khỏi eo mình ra, hồ hởi chạy vào bếp.

- Đầu bếp đâu, đầu bếp đâu, xây tháp Donut thôi. Gấp lắm rồi.

Tống Viên Hàm thở dài một hơi. Đúng thật là hai bà mẹ cuồng con mà.

Tiểu thiếu gia nhà họ Tống đứng trên cầu thang từ nãy tới giờ đã chứng kiến hết mọi việc. Có vẻ như hôm nay có thêm một vị khách mời mới rồi.

- Tiểu thiếu gia, chúng ta phải về phòng thay quần áo thôi. - Một chị người hầu đi tới nhắc nhở.

- Chị, trong phòng vẫn còn gấu bông hình Donut hôm bữa đi siêu thị mua đúng không?

- Vâng, vẫn còn. Hôm nay thiếu gia muốn ôm nó sao?

- Không. - Cậu bé lắc đầu. - Là quà gặp mặt.
.....................
Thoắt cái tám giờ đã điểm, khách mời bắt đầu dần dần tới buổi tiệc sinh nhật của cậu chủ nhỏ nhà họ Tống.

Thiên Nhu nôn nóng đi lại mãi quanh cửa. Cô nôn nóng nhìn mọi thứ xung quanh. Cho đến khi một bộ váy xẻ tà màu bạch kim dài tới gót chân dần hiện lên một cách nổi bật trong khuôn viên nhà, cô liền mừng rỡ cười tới tít mắt. Chỉ chờ họ đến tới cửa, Thiên Nhu đã nhào vào ôm lấy cô gái cao ngang mình.

- Tiểu Mỹ, chờ mãi cậu mới tới.

- Hôm nay sinh nhật Song Ngư, nhất định phải tới chúc chứ. - Tố Mỹ vui vẻ ôm lại cô bạn thân, dịu giọng đáp.

Viên Hàm không có gì gọi là ý kiến với độ bám dính người của vợ mình. Hắn cũng chỉ nhún vai như chuyện thường ngày diễn ra. Nhưng một cô công chúa nhỏ trên tay Nguyên Soái lại là một vấn đề khác. Cô bé mặc một bộ váy xòe bồng bềnh màu xanh lam nhạt, mái tóc được tết một nửa ra sau, cài lên một chiếc nơ cùng tông màu với bộ váy để cố định.

- Con gái hai người đây sao? Bảo sao giữ kĩ như vậy.

Thiên Nhu nghe tới hai từ con gái liền buông bạn thân ra, ánh mắt như sao trên trời sáng rực rỡ, nhìn tới cô bé đang ôm lấy cổ Nguyên Soái không rời.

- Chào bé con, cô tên Tống Thiên Nhu.

Song Tử một mặt ghét bỏ, không nuốn trả lời. Nhưng nghĩ tới, bánh Donut đều do nhà họ một tay cung cấp, cuối cùng vẫn là nhún nhường, mở miệng chào hỏi.

- Chào cô, chú.

- Xin lỗi, con bé khá ít nói. - Nguyên Soái ngại ngùng vừa đặt con gái xuống đất, vừa giải thích cho đối phương. - Con bé tên Đông Lưu Song Tử, năm nay nói đúng ra mới bốn tuổi rưỡi.

- Theo phép làm tròn không phải là năm rồi sao ba. - Song Tử không hài lòng nhìn ba, chất giọng chứa đầy sự phàn nàn.

Tố Mỹ hơi cúi người xuống ấn đầu tiểu tổ tông nhà mình, thấp giọng trách mắng.

- Dù bốn tuổi rưỡi hay năm tuổi thì con cũng nên nói chuyện cho đúng chủ đề của lứa tuổi mình đi.

Song Tử bĩu môi rất là không đồng tình. Cô bé mặc kệ bốn người lớn này mà chạy đi chơi, nói đúng hơn hết là chạy đi tìm tháp Donut như đã được nghe nói.

Tháp Donut khá là dễ tìm bởi lẽ nó nằm ngay ở vị trí sát trung tâm, bên phải chiếc bánh sinh nhật hoành tráng. Song Tử bám víu bàn tay nhỏ lên mặt bàn, nhìn chiếc bánh sinh nhật không quá năm giây, liền ngoảnh mặt đi làm ngơ. Cô cầm cái đĩa đã đi xin được từ đầu bếp hai phút trước, nhặt vào trong đó là ba cái bánh Donut khác vị nhau rồi chạy ra một góc ngồi.

Bất chợt tiếng nhạc sinh nhật vang lên kéo tới sự chú ý của tất cả mọi người trong sảnh. Một cậu bé tám tuổi được vây xung quanh bởi nhiều đứa trẻ khác, đứng ở trung tâm, tay trái ôm khư khư một chú gấu teddy, tay phải cầm lấy miếng bánh sinh nhật, rất là hưởng thụ những lời chúc tốt đẹp đến với mình.

Mọi thứ vẫn đều rất tốt đẹp nếu không có tiếng đổ vỡ ở phía bên trái cách xa trung tâm khoảng ba cái bàn.

Song Ngư cũng bị giật mình bởi tiếng động lớn như bao người khác. Cậu lia mắt nhìn sang phía âm thanh lớn đó, tò mò tiến lên hai ba bước để nhìn rõ hơn.

Chỉ là thấy một đứa trẻ mặc chiếc áo quý tộc dài tay mỏng tanh ngồi bệt giữa những mảnh vỡ sắc nhọn. Lòng bàn tay đứa bé tràn đầy máu tươi, nhưng người làm cha làm mẹ kia có vẻ không lo mà chỉ bận la rầy đứa nhỏ hậu đậu ngu ngốc.

Song Ngư tặc lưỡi một cái chê bai cách giáo dục của gia đình nọ. Nhưng chợt cổ áo đứa bé bị tuột xuống lộ hết cả vai phải khi tình cờ bị người bố hung bạo kéo nhấc lên. Những vết bầm tím, xước đến rỉ máu hiện ra trước mắt mọi người, mọi lời bàn tán cũng bắt đầu xì xào, người này rỉ tai người kia chỉ chỏ không ngừng.

Song Ngư đứng bên này như một thái cực khác. Cậu cực kì yên tĩnh đứng ở vị trí cũ, xắn một miếng bánh đưa lên miệng ăn, hai mắt híp lại cười đến vui vẻ.

Tất cả những hành động này, đều bị bé con đang gặm bánh Donut thâu tóm hết lại.

Chừng ba phút sau, Song Ngư ăn hết đĩa bánh. Nhân lúc mọi thứ vẫn còn hỗn loạn, cậu đặt lại cái đĩa trống lên bàn, lặng lẽ đi về phía cầu thang.

Thấy người con trai mình đang để ý rời đi, Song Tử ráng ăn nhanh nốt miếng bánh đang dang dở, rồi cầm trên tay cái bánh cuối cùng mình lấy, thong dong bám theo sau.

Song Tử lạ lẫm đi lên cầu thang tới lầu hai. Cô dáo dác nhìn hai phía, không thấy cậu con trai họ Tống kia nữa thì nhíu mày. Cắn thêm một miếng bánh Donut để xua đi sự chán nản, bỗng dưng bên cuối hành lang tay trái có tiếng khép cửa đóng lại. Trong nháy mắt, Song Tử nhạy bén phát hiện ra được vị trí của đôi phương, đôi môi nhỏ hồng khẽ mỉm cười.

Cô lần theo âm thanh vừa nãy, tiến gần về phía cuối hành lang bên tay trái của mình. Do chân có chút ngắn, nên thời gian đi hết hành lang cũng không được nhanh cho lắm. Không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng mà cuối cùng cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ và đứng trước một căn phòng có treo một tấm biển hình chú gấu dễ thương có in sẵn tên Song Ngư.

Đẩy cửa bước vào, Song Tử ngay tức khắc nhìn thấy đối phương mình vẫn đang theo dõi suốt cả bữa tiệc.

Song Ngư không biết mình bị người khác bám theo, có điểm giật mình ngẩng đầu lên, tay phải vội đẩy ra sau lưng, để sát vào gối nằm.

- Em gái nhỏ, em đi lạc à? - Cậu thắc mắc nhìn cô bé lạ hoắc này, dịu dàng hỏi thăm.

- Eo, đừng có dùng cái giọng tởm giả tạo như vậy nói chuyện với tôi. - Song Tử ngứa mắt, cả khuôn mặt lộ rõ ra sự chê bai.

Cô đóng cửa lại rồi đi vào hẳn trong phòng, nhìn khắp nơi chỗ nào cũng trải gấu bông, sống lưng khẽ rợn lạnh buốt.

- Ngày nào cũng bị mấy con này nhìn, anh không thấy ghê sao?

Thấy đứa nhỏ đáo để này tự do như phòng bản thân mình mà khám xét, Song Ngư cũng chẳng buồn ngăn cản. Nhưng đôi mắt ẩn chứa sự dịu dàng ban nãy đã biến mất. Cậu nhướn mày, đánh giá một đứa con gái lùn tịt mặc một chiếc váy màu xanh dương nhạt.

- Tôi tên Song Tử, hẳn là anh đã nghe qua rồi. - Song Tử quay lưng lại, khóe môi nhếch nhẹ lên cười. - Năm tuổi.

- Em vào phòng tôi, không biết là có mục đích gì đây nhỉ? - Song Ngư nghiêng đầu nhìn. - Đến đây rồi thì cũng biết tôi là ai rồi chứ.

Song Tử gật đầu.

- Tống Du Song Ngư, tám tuổi. Tôi chỉ tò mò về cái sở thích quái đản của anh thôi.

Song Tử tiếng gần đến giường, lật lên chiếc gối nằm đang che đi một con dao găm bạc dưới đó.

- Nhìn người khác bị thương như vậy mà vẫn còn ăn được bánh ngon lành, chắc không bình thường đâu ha.

Song Ngư bật cười thành tiếng trước lời phán đoán của đứa nhóc nhỏ hơn mình ba tuổi trước mặt. Nếu phải đánh giá, thì đứa nhóc này khá là khôn ngoan đấy. Mới năm tuổi mà đã biết nhìn sắc mặt người khác đoán con người.

Nhưng chưa để Song Ngư vui vẻ đến cuối thì Song Tử đã giật lấy con dao trong chớp mắt cứa vào lòng bàn tay mình. Cô chồm lên giường quỳ gối nhướn người lại chỗ cậu, giơ ra bàn tay đang dần chảy ra một vài giọt máu.

Đôi mắt Song Ngư ngay lập tức nhíu lại. Cậu nắm chặt lấy cổ tay Song Tử, không đẩy ra mà cũng chẳng kéo lại.

- Sao vậy? Không phải anh thích à? - Song Tử hai mắt sáng rực lên như tìm được món đồ chơi khoái khẩu. Cô không đau mà còn đung đưa bàn tay trước mặt cậu, vui vẻ chờ mong phản ứng của người nọ.

Song Ngư cũng nhìn ra được đứa bé này vốn dĩ thần kinh chẳng hề được bình thường. Cậu kéo mạnh bàn tay trắng nõn ấy lại gần miệng mình, vươn lưỡi ra liếm đi những giọt máu vẫn còn đang túa ra từ lòng bàn tay.

Chính ngay lúc này, cái cảm giác hưng phấn ấy cứ bùng lên, Song Ngư đôi mắt híp lại đầy thoải mái, sau tầm năm phút mới trả lại bàn tay trắng nõn cho cô bé.

Song Tử không những không hoảng sợ, ngược lại còn thấy thích cái phản ứng này của đối phương. Cô thoải mái sửa đổi tư thế ngồi tùy tiện hơn chút, mặc kệ người con trai ấy đã rời giường đi ra kệ lọ mọ lấy mấy thứ đồ, cô tiếp tục đảo mắt, tranh thủ ngắm nhìn thêm căn phòng này một lần nữa.

Tới khi cảm giác được lòng bàn tay mình ươn ướt, Song Tử mới chịu rời tầm mắt về lại trước mặt.

Chỉ thấy Song Ngư đang lấy giấy ướt lau bàn tay cho cô, bên cạnh có đặt sẵn một hộp y tế đầy đủ các loại bông băng và thuốc.

- Đâu cần thiết lằng nhằng như vậy?

- Em còn nhỏ, nếu không xử lí vết thương có thể thành sẹo. - Song Ngư từ tốn giải thích.

Song Tử cũng chỉ ậm ừ. Được một lúc, dường như nghĩ ra cái gì, cô lại hỏi.

- Vậy anh có thích làm thương chính mình không?

- Có. - Cậu gật đầu.

- Tại sao tôi không thấy?

- Có ai ngu ngốc tự cứa mình ở nơi dễ để người khác thấy không? - Song Ngư nhướn mày, đồng thời kết thúc việc bôi thuốc.

- Cũng đúng. - Song Tử giơ tay mình lên nhìn.

Thấy vết dao cứa đã được phủ một lớp thuốc màu nâu đậm, cô hài lòng nhìn nó, rồi lại nhìn người con trai đối diện.

- Này, tôi thích anh rồi đấy, mai anh bôi thuốc tiếp cho tôi.

- Em có tay có chân, việc cỏn con này mà không làm được sao?

- Tự dưng tôi lấy thuốc bôi, anh nghĩ xem họ có nghi ngờ không?

Họ, ở đây cả hai đều biết đang ám chỉ tới ai. Song Ngư dường như cũng dần nhận thức ra được vấn đề. Cuối cùng là cậu vẫn cam chịu, cho đứa nhóc kia đè đầu cưỡi cổ bắt nạt mình.

Và vì lời đồng ý đấy, sau hôm tổ chức tiệc sinh nhật, ngày nào dường như Song Ngư với Song Tử đều gặp nhau. Nếu không phải cô con gái nhà họ Đông nằng nặc đòi sang Tống gia, thì cũng là quý tử nhà họ đòi tới Đông gia.

Ấy thế mà, hai đứa trẻ đã gắn bó với nhau được nửa năm.

Vào một ngày đông tháng mười, một tai nạn không ai mong muốn đã xảy ra. Hai cặp vợ chồng của Đông thị và Tống thị trên đường đi công tác, gặp một trận mưa lớn, xảy ra tai nạn, đáng tiếc bỏ mạng.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, không ai toan tính được điều gì cả. Đáng thương nhất là hai đứa trẻ hai bên gia đình, bị cái thứ gọi là sức ép danh tiếng gia tộc đè nặng khi một đứa mới tám tuổi, một đứa lại chỉ có năm tuổi.

Hai ngày sau, hai bên gia tộc đều tổ chức thành chung một cái đám tang.

Theo như quy định luật pháp, tất cả tài sản của ba mẹ sẽ do con cái của họ nắm giữ. Điều này cũng đồng nghĩa là, công ty hai bên gia đình đang bị bỏ rỗng một cái ghế có chức danh chủ tịch.

Song Tử ngồi ngoài sân trên xích đu. Cô bé buồn chán ẩn chân xuống đất để lấy đà đẩy xích đu ra sau. Cứ thế hành động lặp đi lặp lại suốt cả một khoảng thời gian dài. Không có tiếng động gì khác, chỉ có tiếng xích đu kêu kẽo kẹt liên tục.

Song Ngư từ sân trước đi tới, thấy khung cảnh buồn tẻ cũng không biết làm sao, chỉ lặng lẽ đi tới trước mặt cô bé, chìa ra hai tờ giấy.

- Gì vậy? - Dưới sự kìm hãm lại lực xích đu từ Song Ngư, cuối cùng nó cũng dừng lại. Song Tử ngẩng đầu nhìn anh, tay đón nhận lấy hai tờ giấy.

Song Ngư không trả lời, yên tĩnh để cho cô đọc tài liệu.

Anh không biết để cho một đứa trẻ năm tuổi đọc liệu có đúng hay không nữa. Nhưng tình thế không còn cách nào khác, ba mẹ bọn họ đều đã không còn rồi.....

- Vậy là tất cả tài sản đều được chuyển nhượng dưới tên chúng ta.

- Ừ. Vị trí ghế chủ tịch bị trống, bọn chúng ngoài kia thì như hổ đói.

Song Tử gật đầu đồng tình với lời nói của Song Ngư. Bọn chúng không ai khác chính là mấy cái tên họ hàng thân thích kia. Mới là ngày tang thứ hai, nhưng mà cô đã nghe thấy bọn họ phấn khích bàn với nhau về việc chia cổ phần công ty cho mỗi người hưởng lợi.

Nghĩ đến lại tức. Song Tử nắm chặt tay lại vò nát tờ giấy trong tay, tức giận ném xuống đất.

- Đừng có mà mơ lấy được một đồng của bố mẹ tôi.

- Nhưng với sức lực của chúng ta bây giờ, chỉ là một đứa trẻ, họ có dư sức để khiến chúng ta bị chèn ép.

Nhìn dáng vẻ tiu nghỉu buồn hiu đồng thuận với câu nói của mình, Song Ngư đưa ra lời đề nghị.

- Tôi muốn hợp lại Đông thị với Tống thị làm một. Trên thương trường vẫn lấy danh nghĩa là Đông thị.

Song Tử bàng hoàng trợn mắt.

- Anh chịu thua thiệt?

- Tống thị từ trước tới nay đều một lòng hỗ trợ Đông thị. Đó là đời ba mẹ chúng ta.

Song Tử vẫn im lặng ngồi nghe.

Bỗng Song Ngư quỳ một chân xuống, tay phải nghiêm chỉnh đặt lên ngực trái, ngẩng đầu lên nhìn cô.

- Nhưng tới đời của chúng ta, tôi nguyện làm con chó trung thành của em.

Song Tử dường như vẫn chưa tin cái gì đang xảy ra. Cô đứng phắt dậy, muốn kéo Song Ngư đứng lên thì lại bị ngắt lời.

- Em không khóc không có nghĩa là em không buồn vì sự ra đi này của cô chú, tôi biết. Chúng ta bây giờ chỉ còn có nhau, để tôi thay cô chú chăm sóc em.

- Tôi....

- Đông Lưu Song Tử, chúng ta không thể để công sức của họ đổ sông đổ biển được.

Song Ngư vẫn một ánh mắt kiên định, không hề có dấu hiệu lung lay.

Một giang sơn chỉ có một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net