Mẩu chuyện #12: Những mảnh ghép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta có thể là mảnh ghép của nhau chăng?

•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•

Trên trường có vài tiết học khiến Súp Lơ đặc biệt cảm thấy thú vị, nhất là sau khi nghe được truyền thuyết về chòm sao Thiên Cầm ngày hôm kia: tiết văn học phương Tây. Súp Lơ không biết người mẫu tương lai thì phải có hiểu biết gì về vấn đề này, nhưng Súp Lơ vẫn thích lắm. Cô nàng ngày ngày chăm chỉ ghi chép, cũng chăm chỉ lên mạng nghe audio đọc sách hơn. Trong đó, Súp Lơ vẫn nhớ câu chuyện lý giải về việc tại sao con người ta vẫn luôn đi tìm tình yêu vốn được ví như một mảnh ghép còn lại của cuộc đời mình.

Ngày xưa, bản thể nguyên thuỷ của con người được tạo ra với hai đầu, bốn tay, bốn chân và một trái tim. Thế nhưng, vì lo sợ sự bành trướng sau này của giống loài dưới trần gian, thần Zeus đã dùng sét tách đôi những cơ thể đó, khiến chúng trở nên giống với con người như bây giờ (tức là có một đầu, hai tay, hai chân) và phải giành cả quãng đời còn lại để đi tìm một nửa trùng khớp vốn dĩ, không còn tâm trí để nghĩ đến việc khai phá sức mạnh chống lại thần linh nữa. Những trái tim bị chẻ nửa cô đơn cho đến tận bây giờ vẫn trong vô thức mà lang thang khắp nơi kiếm tìm những tâm hồn đồng điệu, bất kể giới tính hay màu da, vì lúc sinh ra được ghép đôi, người ta đâu có câu nệ hay lựa chọn những thứ đó.

Điều bất hạnh là không phải lúc nào con người ta cũng có thể tìm thấy nhau giữa dòng đời vội vã.

"Buồn ghê!" Súp Lơ với tay tắt chiếc loa từ nãy đến giờ vẫn phát ra giọng đọc đều đặn câu chuyện thần thoại Hy Lạp  "Liệu mình có thể tìm thấy một nửa của mình không nhỉ?"

Chỉ cần nghĩ đến điều đó là cả cơ thể Súp Lơ lại nóng bừng. Khuôn mặt anh Bắp Cải Xanh hiện lên trong tâm trí Súp Lơ chân thực hơn bao giờ hết. Tính ra cũng hơi lâu rồi Súp Lơ không gặp lại anh.

Tiếng chuông gió mùa thu vang lên leng keng trong lành giữa một buổi chiều nắng nhạt. Súp Lơ dụi mắt, rồi trong vòng năm giây đã đứng dậy, quơ lấy túi tote mà bỏ chạy khỏi nhà. Ai cũng biết cô đi tìm anh Bắp Cải. Cũng đâu có sao, cô đang tiến gần hơn với mảnh ghép của đời mình (ấy là cô tự nhủ thế).

Lâu lắm rồi Sư Tử và Song Tử mới có dịp được ra ngoài, kể từ sau vụ bị Súp Lơ làm đổ cả âu bột lên cơ thể. Họ đã được tắm rửa giặt giũ thơm tho, sẵn sàng cho một cuộc hẹn hò bất ngờ vô điều kiện.

Guồng xe đạp quay đều, Sư Tử cảm nhận những luồng không khí mơn man qua cơ thể, sẵn tiện hỏi chuyện với Song Tử vu vơ: "Có thấy mát không?"

Nàng tất kiêu kỳ rất thành thật đáp lời: "Chỉ có cậu mát thôi."

"Xin lỗi." Sư Tử lập tức lí nhí "Chắc là cậu khó chịu lắm nhỉ?"

Song Tử im lặng một lúc, lắng nghe tiếng thở hổn hển của Súp Lơ trên sườn đồi thơm mùi cỏ may còn vấn vương trong lòng cơn gió chiều thu êm ả.

"Không sao đâu. Tôi thích cảm giác ấm áp hơn."

"Hửm?" Sư Tử hỏi lại.

"Trong lòng cậu thế này, thật sự rất ấm áp."

Đáp lại lời Song Tử chỉ có tiếng lao xao của lũ trẻ tan học bên đường đang chăm chú kết nên những hình thù từ đám lá me rụng rơi lả tả.

"Hồi nãy, cậu có nghe chuyện Hy Lạp của cô chủ không?" Sư Tử hỏi, rõ ràng là đang cố hướng cuộc nói chuyện sang một chủ đề khác. Điều này thật sự có làm Song Tử thất vọng một chút xíu.

"Có. Câu chuyện về những mảnh ghép."

"Điều đó thật kỳ diệu, phải không?" Sư Tử đột nhiên hỏi một câu như vậy, khiến Song Tử đâm ra suy nghĩ vẩn vơ, không biết ý tứ của cậu chàng này là gì.

Đợi một lúc lâu mà không thấy Song Tử đáp lại, Sư Tử hơi chột dạ. Nhưng cậu cần phải tiếp diễn cuộc nói chuyện này. Thật ra, cũng vì cậu đã đặt ra vấn đề cao siêu quá: "Mỗi người đều có một mảnh ghép của riêng mình, một mảnh ghép chỉ thuộc về mình thôi."

Song Tử chợt cười: "Cậu đang nói về việc tôi và cậu đều tồn tại dưới dạng một đôi à? Đúng là người ta chỉ có thể sử dụng một đôi giày, một đôi tất. Mất một chiếc rồi, thì đôi giày đó, đôi tất đó cũng chỉ có thể vứt đi."

Nắng dường như đang nhạt dần nơi từng con ngõ nhỏ. Gió mạnh dạn lướt qua, cuốn những chiếc lá già cỗi bay vút lên tận bầu trời cao thẳm. Xa xa vọng về tiếng xe cộ huyên náo, tiếng người người trò chuyện, tiếng than thở mệt nhọc sau một ngày làm việc dài. Họ hoà lẫn vào nhau, lướt qua nhau giữa dòng đời vội vã. Có khi nào họ đã vô tình bỏ lỡ mảnh ghép của đời mình?

"Tại sao họ không nhìn mặt nhau nhỉ?" Song Tử suy nghĩ trong lòng "Thật lạnh lùng quá. Nhưng chắc họ đều rất bận rộn."

Song Tử còn đang mải lởn vởn trong thế giới tâm tưởng với những dòng suy tư miên man không dứt, thì giọng nói của Sư Tử chợt vang lên bên cô, chân thực hơn bao giờ hết: "Không phải. Ý của tôi là... Một đôi giày không thể được dùng mà không có tất đi kèm."

Song Tử giật mình, một mặt cũng rất chăm chú nghe Sư Tử nói. Cô có thể cảm nhận được rất rõ lớp da thuộc bao bọc mình đang run lên theo từng tầng cảm xúc. Dường như Sư Tử đang hồi hộp lắm. Dường như Sư Tử sắp nói ra một điều quan trọng bậc nhất trong suốt quãng đời làm giày của mình.

"Tôi nghĩ: Chúng ta có thể là mảnh ghép của nhau chăng?"

Tiếng thắng xe vang lên ken két. Súp Lơ dừng lại thật đúng lúc. Gạt chân chóng kêu tách một cái, cô nàng khoác túi tote tung tăng chạy vào trong tiệm hoa quen thuộc với khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ chẳng khác nào ánh mặt trời.

"Chào em!" Anh Bắp Cải Xanh đón chào Súp Lơ với sự dịu dàng như thường lệ "Hôm nay trời mát nhỉ?"

"Vâng." Súp Lơ nhẹ nhàng đáp lời, gò má đã hơi ửng hồng vì người đối diện.

"Anh có thể giúp gì cho em?"

Mắt Súp Lơ đảo một vòng cửa tiệm. Mọi thứ vẫn như cũ, vẫn là những bông hoa tươi tắn được cắm trong xô nhựa, vẫn là những chiếc lọ thuỷ tinh được xếp ngay ngắn trên bệ gỗ trưng bày. Anh Bắp Cải Xanh vẫn mang sự ôn nhu, dịu dàng, khiến Súp Lơ có đôi lần tự hỏi chẳng biết đây có phải cách anh hằng đối xử với mọi người không, hay là chỉ với riêng cô thôi.

"Chúng ta có thể là mảnh ghép của nhau chăng?"

Tất nhiên, lời vừa rồi Súp Lơ chỉ nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra. Cô vẫn luôn sợ mọi thứ quá nhanh, cô sẽ làm anh bối rối.

"Ngày mai em có buổi chụp hình." Thật ra lý do này không hẳn là bịa đặt "Em muốn đến mua chút đạo cụ."

"Phong cách em hướng tới là như thế nào?"

Súp Lơ suy nghĩ rất lung. Thật ra chuyện này vẫn chưa được quyết định.

"Chắc là kiểu tươi mới một chút, năng động một chút, nhưng vẫn có cái gì đó ấm áp rất riêng."

Anh Bắp Cải Xanh khoanh tay suy nghĩ. Cả cơ thể anh dường như đang toát ra mùi hương của các loài hoa, một thứ mùi hương rất thanh mà nếu không chú ý thì chắc chắn sẽ không tài nào phát hiện được.

Ánh nắng hắt vào tiệm hoa ra khung cửa kính trong suốt. Mái tóc của anh Bắp Cải Xanh như sáng bừng lên. Ánh mắt của anh như cũng sáng bừng lên, khi anh mỉm cười với Súp Lơ và đưa ra đề nghị: "Hoa mặt trời nhé, thế nào?"

Súp Lơ thích cái cách anh gọi "hoa mặt trời" thay cho "hoa hướng dương". Súp Lơ thích cái cách anh đưa ra đề nghị rất nghiêm túc như vậy. Súp Lơ thích anh. Súp Lơ thích mọi thứ về anh.

"Anh nhất định sẽ gói cho em một bó hoa thật đẹp. Ngày mai em đến lấy nhé!"

"Ơ... Vâng." Súp Lơ không ngờ mình lại bị đuổi đi nhanh như vậy "Em... Em muốn chọn hoa."

Anh Bắp Cải Xanh mở to mắt ra một chút, đôi đồng tử cũng hơi dãn ra một chút, nhưng Súp Lơ không nhận thấy. Cô chạy nhanh vào sâu trong tiệm, dứt khoát bỏ qua biểu cảm trên khuôn mặt anh. Cô sợ mình sẽ đọc chút gì đó như là sự khó chịu, như là ý khước từ.

Chúng ta có thể là mảnh ghép của nhau chăng?

Cạch... cạch...

Tiếng kéo cắt hoa vang lên giữa bầu không gian tĩnh mịch. Súp Lơ cụp mắt, vùi đầu vào giữa những bó hoa hướng dương vàng rực rỡ.

Chúng ta có thể là mảnh ghép của nhau chăng?

Cạch... cạch...

Tiếng kéo vang lên vài lần nữa, rồi dừng hẳn. Súp Lơ giật mình, ngẩng đầu lên, quay về phía anh Bắp Cải Xanh. Vừa lúc đó, anh Bắp Cải Xanh cũng nhìn Súp Lơ.

Bốn mắt chạm nhau.

Ánh mắt dịu dàng của anh len lỏi vào tận sâu trong trái tim Súp Lơ, gieo lên những cảm xúc rất thật.

Chúng ta có thể là mảnh ghép của nhau chăng?

Anh Bắp Cải Xanh móc từ túi tạp dề ra một chiếc điện thoại, rồi cúi đầu bấm bấm, có vẻ không muốn chú ý gì đến Súp Lơ nữa. Súp Lơ buồn, lại quay về với những đoá hướng dương.

Nắng chiếu lên mái tóc Súp Lơ, làm sáng rõ những vệt ánh nâu nhạt. Mắt cô phản chiếu những cánh hoa vàng của hướng dương, như trở nên đẹp đẽ hơn, lung linh hơn bao giờ hết.

"Chúng ta có thể là mảnh ghép của nhau chăng?"

Bên tai Súp Lơ vang lên những tiếng sột soạt êm đềm rất khẽ. Sau đó là giọng của anh Bắp Cải Xanh: "Em đang nói gì vậy?"

Súp Lơ giật bắn mình, cả cơ thể đơ ra như một khúc gỗ.

"Em... em... chỉ là đang... Em buột miệng nói ra một câu trong truyện thần thoại Hy Lạp." Súp Lơ cười ha ha, cố gắng bào chữa "Anh biết câu chuyện về những mảnh ghép con người không?"

Nói chuyện không đầu không đuôi như Súp Lơ thì đố ai mà hiểu được. Anh Bắp Cải Xanh cũng vậy. Anh mỉm cười thật dịu dàng, lắc đầu: "Anh không biết. Nhưng mà..."

Súp Lơ giương mắt lên, chờ anh nói.

"Trong một khoảnh khắc, anh còn nghĩ là em đang tỏ tình với anh cơ."

"Trong một khoảnh khắc, tôi còn nghĩ là cậu đang tỏ tình với tôi cơ."

Sư Tử nằm im lìm giữa những mùi hương rất thật của hoa hướng dương, lắng nghe giọng nói của Song Tử phả vào thính giác, nửa ngập ngừng, nửa chờ đợi.

"Cậu nghĩ gì thế?" Sư Tử bật cười rất khẽ "Tất nhiên là tôi đang tỏ tình với cậu rồi."

Lúc đó, gió cũng vừa nổi, thổi cho những sợi tơ vải mềm trên người Song Tử dập dềnh chuyển động, thổi cho sợi tóc mảnh của Súp Lơ bay lất phất trong bức màn ánh sáng mỏng manh của tiệm hoa ngập nắng.

"Anh nghĩ gì thế? Em... em đúng là đang tỏ tình với anh đó."

Nói rồi, Súp Lơ chẳng kịp nhìn biểu tình của anh Bắp Cải Xanh, chẳng kịp nghe anh đáp lại lời nào mà đã bỏ chạy ra khỏi tiệm.

=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#12chomsao