Mẩu chuyện #13: Hoa cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hãy mỉm cười với một bông hoa, bạn sẽ cảm thấy nụ cười của mình đẹp như một bông hoa vậy.


•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•#•

Súp Lơ vùi đầu vào lớp chăn dày, lăn qua lăn lại, cuộn tròn mình như một khúc sushi. Ánh nắng lấp lánh xuyên vào kẽ hở của khung cửa đã được đóng chặt, rọi lên khuôn mặt cô gái nhỏ những vệt sáng mờ mờ.

"Súp Lơ ơi! Súp Lơ ơi!"

Súp Lơ lăn hai vòng nữa, cho đến khi cả người trượt hẳn ra khỏi tấm nệm mỏng. Một cảm giác lành lạnh bắt đầu truyền từ da thịt đến đại não, khiến Súp Lơ rùng mình, đành phải bật dậy.

"Súp Lơ, Súp Lơ!"

Tiếng gọi vẫn vang lên đều đặn, như vọng về từ một cõi nào xa xôi lắm, nhưng vẫn rất chân thực. Súp Lơ vỗ vỗ vào hai má mình, lẩm bẩm: "Rõ ràng là đã tỉnh ngủ hẳn rồi mà. Đâu còn mơ nữa!"

"Súp Lơ, Súp Lơ ơi!" Theo sau tiếng gọi Súp Lơ là tiếng gõ cửa lộc cộc.

Súp Lơ bừng tỉnh, lúc bấy giờ mới mở to cả hai mắt ra. Cô lật đật trèo xuống khỏi căn gác nhỏ, lẹp kẹp dép lào, vừa chạy ra cửa chính vừa í ới kêu: "Nghe rồi, nghe rồi! Chờ chút!"

Những tiếng bịch bịch của bước chân vang lên đều đặn. Súp Lơ lẩm nhẩm đếm trong miệng, rồi lấy chìa khoá để sẵn trên sofa mở cửa.

Ánh nắng chói chang của một buổi sáng mùa thu được dịp tràn vào căn nhà gỗ bé nhỏ, che đậy đôi đồng tử Súp Lơ bằng bức màn hào quang sáng chói, khiến Súp Lơ nhất thời chưa kịp thích nghi.

"Súp Lơ, chào em!"

Súp Lơ chớp chớp mắt, nhịp tim bỗng trở nên nặng nề.

"Là anh đây!"

Anh Bắp Cải Xanh đứng đó, trên tay là bó hướng dương vàng rực, điểm tô thêm sắc thái rạng rỡ cho nụ cười của anh. Anh không còn đeo tạp dề của cửa tiệm, thay vào đó là một chiếc áo thun dài tay màu thiên thanh, quần bò màu xám sẫm trông rất trẻ trung và phong cách.

"Hoa của em. Chúc một buổi sáng tốt lành!"

Súp Lơ đứng hình. Chân Súp Lơ mềm nhũn ra. Mặt Súp Lơ đỏ lên và Súp Lơ lúc này chỉ muốn gào thét.

Súp Lơ quơ tay, đóng cửa đánh một cái rầm, ngồi thụp xuống đất, lưng dựa vào cửa, mắt trừng trừng như muốn nổ tung.

Tình huống gì thế này? Hôm qua cô mới tỏ tình với người ta, hôm nay người ta đã đến tận nhà tìm cô, còn trông thấy cô trong bộ dạng nhếch nhác thảm hại thế này. Cô mới ngủ dậy, cơ bản là chưa chải đầu buộc tóc, chưa rửa mặt đánh răng, chưa trang điểm lồng lộn thu hút người nhìn. Đã lỡ để anh Bắp Cải Xanh bắt gặp mặt xấu hổ này của cô, cô thật không biết phải đào cái lỗ nào để chôn mình nữa.

"Ơ... Súp Lơ ơi!"

"Em... Em nè."

"Em không mở cửa cho anh vào nhà sao?"

Giọng anh Bắp Cải Xanh hơi chùng xuống, như tiếc nuối, như buồn rầu. Súp Lơ mím môi, cố ngăn bản thân không được mềm lòng trước.

"Em lúc này... hơi không tiện lắm. Anh cứ đứng ngoài nói, em nghe."

Tuy ngoài miệng cứng rắn vậy, chứ nội tâm Súp Lơ đang gào thét dữ dội lắm: "Chắc chắn là sắp từ chối tình cảm của mình rồi! Chắc chắn là sắp từ chối tình cảm của mình rồi!"

Anh Bắp Cải Xanh im lặng một lát như bị bất ngờ, rồi anh nói: "Anh đến đưa hoa mặt trời cho em."

"Thế thì.. thế thì..." Súp Lơ tìm cách "Anh cứ đặt trước cửa nhà em vậy. Còn tiền... tiền... Em sẽ gửi sau được không ạ?"

Mọi thứ chợt trở nên tĩnh lặng đến lạ. Súp Lơ ngạc nhiên, còn chưa kịp hiểu sự tình thì từ phía bên kia cánh cửa đã truyền đến những tiếng sột soạt êm đềm rất khẽ: tiếng giấy gói, tiếng có vật gì đó chạm xuống sàn, tiếng dựa vào cửa,... hoà quyện vào nhau. Giọng anh Bắp Cải Xanh bất chợt vang lên, như rót vào lòng cô rượu ngọt: "Súp Lơ!"

Trong một khoảnh khắc, cái tên của Súp Lơ trở nên thật đẹp. Trong một khoảnh khắc, cô dường như đã không còn ghét ăn súp lơ nữa, trái lại còn có thiện cảm với loại rau củ này lạ kỳ.

"Em có nghe anh nói không?"

"Em... Em nghe."

Cô nghe tiếng anh cười rất khẽ, nghe tiếng anh vang lên thật dịu dàng, thật ấm áp, như đã được ươm đầy nắng sớm mùa thu.

"Hôm qua, Súp Lơ đã tỏ tình với anh, phải không?"

Súp Lơ cắn môi, bật ra một tiếng: "Dạ."

"Súp Lơ thích anh, phải không?"

"Dạ."

Một mùi hương rất nhẹ truyền đến khứu giác Súp Lơ.

"Súp Lơ đã thích anh từ lúc nào thế?" Anh Bắp Cải Xanh lại hỏi, sau một khoảng im lặng.

"Em... không biết." Súp Lơ rối trí quá, đáp đại một câu, giọng run run.

"Nhưng anh thì biết đó."

"Anh biết... em thích anh từ khi nào ấy hả?"

Mặc dù bị ngăn cách bởi một lớp cửa, nhưng Súp Lơ vẫn có thể tưởng tượng ra nụ cười rực rỡ trên môi đối phương lúc bấy giờ.

"Sai rồi." Anh Bắp Cải Xanh đáp "Là anh biết mình đã thích em từ khi nào."

Súp Lơ ngồi đếm đến năm, vừa đếm vừa suy nghĩ mông lung. Mặt trời chợt lên cao, vươn mình ra khỏi đám mây mù to lớn, soi vào căn phòng nhỏ của Súp Lơ qua khung cửa sổ trong suốt, soi vào lòng Súp Lơ những hân hoan, rộn ràng.

Súp Lơ đứng phắt dậy, mở cửa ra, khiến anh Bắp Cải Xanh vốn đang ngồi dựa lưng bị một phen giật mình.

"Thật không? Là anh thích em thật không?"

Anh Bắp Cải Xanh xoay người, để mặt mình đối diện với mặt Súp Lơ, vừa đứng lên, đáp: "Thật!", thì Súp Lơ đã nhào đến, ôm chầm lấy anh, khiến anh suýt chút nữa đã ngã xuống khỏi bậc tam cấp nhỏ.

"Thật tốt quá!" Súp Lơ cười, rạng rỡ như nắng mai.

Súp Lơ buông anh ra, đỏ mặt nhìn anh, nhưng nụ cười trên môi vẫn không tắt: "Anh Bắp Cải Xanh, em thích anh nhiều lắm!"

Anh Bắp Cải Xanh xoa đầu Súp Lơ, mỉm cười rất hiền, ánh mắt lấp lánh như có nắng: "Ừm, anh cũng vậy."

"Em thích anh rất rất nhiều!"

"Ừm."

"Thích anh rất rất rất nhiều luôn, thích nhất trên đời!"

"Ừm... Anh biết rồi. Đừng nói nữa, anh sẽ ngại đấy."

•*•*•*•

Nhân Mã đứng nghiêng người, rũ tán lá che phủ mặt nước dập dềnh trong trẻo. Nàng vừa trông thấy anh Bắp Cải Xanh, vừa trông thấy những người bạn hướng dương đang chen chúc nhau trong không gian nhỏ của giấy báo gói hoa cầu kỳ, sang trọng.

"Xin lỗi anh." Súp Lơ ngượng nghịu mở lời, sau khi đã mời anh Bắp Cải Xanh vào nhà "Hơi bừa bộn một chút."

"Không sao. Gọn gàng hơn anh tưởng tượng."

Súp Lơ trừng mắt, la lên: "Nè! Anh chọc em!"

Nhân Mã đứng nghiêng người hứng nắng. Nụ cười của anh Bắp Cải Xanh, cả khuôn mặt đỏ bừng của Súp Lơ đã thu lại trong tầm nhìn của nàng. Một thứ cảm xúc kỳ diệu nào đó len lỏi, len lỏi, từ từ len lỏi vào trong từng thớ tế bào trên cơ thể nàng, khiến nàng cứ ngẩn ngơ mãi.

"Em có biết ý nghĩa của hoa hướng dương là gì không?"

Súp Lơ ngồi bên cạnh người yêu, rất thành thực lắc đầu.

"Theo ngôn ngữ của loài hoa, hoa hướng dương tượng trưng cho niềm đam mê trong công việc và sự chung thuỷ trong tình yêu."

Rồi anh Bắp Cải Xanh bắt đầu nói triết lý gì gì đó, Súp Lơ cơ bản là không có đủ trình độ và hứng thú để lắng nghe. Nhưng cô vẫn rất chăm chú vào giọng nói của anh, vào từng cái nhấn nhá tinh tế, vào ngữ điệu dịu dàng anh ký gửi vào lời thoại của mình.

Súp Lơ co chân, hơi cúi người, ôm lấy đầu gối, nghiêng đầu, để khuôn mặt anh in rõ nơi đáy mắt cô trong trẻo. Cô nghe tiếng chim lích chích bên tai, nghe giọng nói ấm áp của anh được gió mang đi khắp căn nhà gỗ.

"Súp Lơ." Đang nói, chợt anh Bắp Cải Xanh dừng lại, gọi tên Súp Lơ, khiến cô giật mình "Em có đang nghe anh không đó?"

"Em nghe. Em nghe mà!" Súp Lơ cười hì hì.

Anh Bắp Cải Xanh không trách Súp Lơ, chỉ vươn tay ra, xoa đầu cô rất nhẹ nhàng, nhìn cô rất trìu mến. Những sợi tóc mảnh trượt qua kẽ tay anh, bừng sáng trong ánh ban mai nhàn nhạt.

Súp Lơ giương mắt nhìn anh, ánh mắt lấp lánh ý cười.

"Còn một thứ nữa." Anh Bắp Cải Xanh chẳng biết lôi từ đâu ra một bó uất kim hương rất đẹp "Cái này, anh tặng em."

Súp Lơ nảy mình lên khỏi sofa, reo lên: "Là hoa tulip, phải không?"

Anh Bắp Cải Xanh gật đầu, chẳng biết vì sao mặt lại đỏ lên rõ rệt.

"Hoa này..." Súp Lơ thuận miệng hỏi "Có ý nghĩa là gì thế?"

Anh Bắp Cải Xanh không đáp, chỉ hỏi quanh: "Chừng nào em mới đi?"

Súp Lơ rất dễ dàng bị đánh lừa, liền báo cáo với anh giờ giấc đi chụp hình, chụp với ai, ở đâu, phục vụ cho dự án nào. Cả cơ thể Súp Lơ, từng cử động rất khẽ của Súp Lơ cũng cho thấy rằng: cô đang hạnh phúc, hạnh phúc cùng cực.

Nhân Mã cọ hai phiến lá vào nhau, tạo nên những âm thanh sột soạt êm đềm rất khẽ.

Thiên Bình vốn bản tính thích im lặng, đột nhiên hỏi lên một câu: "Cậu có biết ý nghĩa của hoa uất kim hương không?"

Nhân Mã vốn bản tính thích sôi nổi, hôm nay lại im ắng khác thường. Nàng không nói gì, chỉ mải phóng tầm nhìn ra phía xa xa, nơi những chiếc lá già cỗi đang cố gắng giữ lấy từng nhịp thở yếu ớt, bám trụ lại với cành cây.

Thiên Bình ôn nhu như nước, không có ý giục giã, chỉ lặng lẽ chờ đợi câu trả lời. Tâm hồn chàng dường như cũng đang phiêu du đâu đó nơi miền đất lạ. Chàng chỉ tự hỏi, liệu nơi đó có Nhân Mã hay không.

"Uất kim hương..." Giọng nói của Nhân Mã vang lên rất khẽ, như vọng về từ một nơi nào đó xa xôi lắm "Yêu nhất nụ cười của em."

Nụ cười của Súp Lơ chẳng khác nào nắng ấm, thổi bừng lên những ấm áp trong trái tim anh Bắp Cải Xanh. Có lẽ anh đã thích Súp Lơ từ lần đầu tiên trông thấy cô cười bên những khóm hoa cúc hoạ mi trắng thuần khiết, thích cô từ lần đầu tiên biết được tâm hồn cô cũng rực rỡ như chính nụ cười của cô vậy.

Uất kim hương - yêu nhất nụ cười của em.

Thiên Bình lặng nghe những cử động của những phiến lá, của những cánh hoa, và của nhuỵ vàng thơm ngát. Chàng đột nhiên muốn nghe giọng Nhân Mã biết bao, muốn nghe nàng luyến thoắng như những ngày nào. Chàng sẽ không phải ngồi ở đây mà đoán già đoán non tâm trạng của nàng nữa.

Nàng đang buồn? Hay đang vui?

"Thiên Bình này." Nhân Mã đột nhiên gọi tên chàng "Cậu có biết ngôn ngữ của hoa cúc hoạ mi là gì không?"

Một nỗi buồn man mác chợt dâng lên trong từng tế bào diệp lục. Nhân Mã cảm thấy buồn. Buồn vì hoá ra bấy lâu nay nàng còn không biết bản thân mình là ai, tồn tại với ý nghĩa nào. Nàng mải chạy theo những cuộc vui tinh thần phù phiếm, mải đuổi theo những ảo ảnh về sắc đẹp và hương thơm, mà chưa một lần tìm hiểu ý nghĩa đặc biệt của bản thân, ý nghĩa về sự tồn tại của bản thân.

"Nhân Mã." Thiên Bình chợt gọi tên nàng, kéo nàng ra khỏi những dòng suy nghĩ miên man "Cậu có biết tôi sinh ra trên đời này là để làm gì không?"

"Là để làm gì?" Nhân Mã hỏi lại.

"Là để chứa đựng và bao dung cậu đó." Thiên Bình đáp, rung nhẹ cơ thể để mặt nước sóng sánh, dập dềnh "Giữa bao nhiêu loài hoa, tôi đã được sinh ra để gặp cậu, để chứa đựng và bao dung cậu."

Nhân Mã ngẩn người, những cánh hoa run lên khe khẽ.

"Mỗi chúng ta sẽ được sinh ra cho một mục đích nào đó. Có khi mục đích thật vĩ đại, thật to lớn, khiến cho cá thể đó cũng chợt trở nên thật to lớn, thật vĩ đại. Nhưng, cũng có khi, chúng ta chỉ được sinh ra để đóng góp những thứ thật nhỏ, có khi chúng ta được sinh ra, chỉ để gặp một người nào đó, khiến cho cuộc sống của đối phương trở nên thú vị và có ý nghĩa hơn."

Nhân Mã lắng nghe Thiên Bình nói, lắng nghe thứ cảm xúc rung động đang dạt dào trong cơ thể mình.

"Tôi sinh ra... là vì cậu, để lắng nghe cậu, khiến cho cậu trở nên vui vẻ hơn. Tôi sinh ra... là vì cậu, để chứa đựng cậu, để cậu trở nên đẹp đẽ hơn." Thiên Bình hạ giọng dịu dàng "Tôi nâng niu giá trị của cậu. Tôi trân trọng cậu hơn hết thảy. Cho dù cậu không có ý nghĩa gì đi chăng nữa, thì tôi vẫn trân trọng cậu mà."

Nắng lên cao. Một cơn gió từ đâu đổ về, làm lay động những cánh hoa, làm lay động những phiến lá. Cả cơ thể Nhân Mã dập dềnh chuyển động, cả cơ thể Nhân Mã dường như đang sáng bừng lên sắc trắng tinh khôi dịu dàng.

Nhân Mã đang cười.

Sau này, nếu một ngày nào đó có dịp đi ngang qua những bông hoa, hãy dừng lại trước một bông hoa đang bung nở những cánh mỏng manh phơn phớt giữa ánh nắng vàng ươm, đang rung rinh những phiến lá xanh mơn mởn, thì bông hoa đó đang mỉm cười đấy. Nếu có thể, hãy mỉm cười với nó, hãy mỉm cười với một bông hoa, bạn sẽ cảm thấy nụ cười của mình đẹp như một bông hoa vậy.

Uất kim hương - yêu nhất nụ cười của em.

Nếu Thiên Bình là một chàng trai loài người, phải chăng lúc này, chàng sẽ tặng Nhân Mã một bó uất kim hương?

"Súp Lơ, em có biết ngôn ngữ của loài hoa cúc hoạ mi là gì không?"

Cúc hoạ mi - "tình yêu anh trao em là tình yêu chân thành nhất".

=*=*=*=*=*=*=*=*=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#12chomsao