Nguyện vì nàng từ thiên hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10:Giai nhân một đêm bồi tiếp

Đan Vu Thành đã nhìn đến ngẩn ngơ, thì dĩ nhiên Đàm Nguyên ở đối diện không thể có biểu hiện tốt hơn được.Hắn chỉ thiếu điều chảy nước dãi thôi!Nhìn vào quả thực vô cùng mất con mẹ nó hình tượng mà.May mắn là, lúc này sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Nhan Tuyên Vận, nên không ai rảnh rỗi mà nhìn Đàm Nguyên.

Chân Nhan Tuyên Vận vừa chạm đất, không biết trong tay nàng từ khi nào xuất hiện thêm một dải lụa hồng phấn.Cổ tay và cổ chân nàng đều đeo một chiếc lục lạc, theo từng cử cử động của nàng mà vang lên tiếng 'đinh đang'.Vị kinh thành hoa khôi này như hoà vào tiếng nhạc, thân ảnh mềm mại, dung nhan tựa hoa tựa ngọc ẩn chứa vài nét ưu sầu.

Lúc này, Đan Vu Thành đột nhiên mạc danh kỳ diệu sinh ý nghĩ phải trân trọng nàng, đời này bầu bạn cùng nàng, không để nàng phải chịu uất ức.Hắn cảm thấy chỉ có những thứ tốt đẹp mới có thể xứng với nữ nhân tuyệt sắc bậc này.

"Tuyên Vận từng học qua đôi chút về kỳ nghệ!Trong lúc rảnh rỗi thường hay đánh cờ giải trí.Vài ngày trước ta vừa nghĩ ra một thế cờ, nếu vị công tử nào có thể phá giải thì mời đến khuê phòng của ta, Tuyên Vận xin được thỉnh giáo đôi chút về kỳ nghệ!"

Trong lúc mọi người còn đang ngẩn ngơ thì Nhan Tuyên Vận đã chấm dứt điệu vũ. Thanh âm ôn hoà vang lên thành công thu hút sự chú ý từ xung quanh.Nàng nói rất ngắn gọn, nói xong chỉ khẽ cúi đầu chào một cái rồi quay vào.

Sau đó có hai tên gia đinh khiêng một cái bàn bước ra, trên đó quả thực có đặt một bàn cờ.Bàn cờ không lớn không nhỏ, từ chỗ Đan Vu Thành và Đàm Nguyên nhìn xuống vừa hay có thể thu hết thế cờ vào mắt.

Bàn cờ vừa đem ra đã có một đám thiếu gia, tài tử tự xưng thông minh hơn người, cơ trí bất phàm...vây lại thành một cục chật kín xem tới xem lui.

Đàm Nguyên cũng tò mò lắm chứ, cũng muốn chạy đến bon chen một chân vào. Nhưng ngặt nỗi đối diện có Đan Vu Thành phong khinh vân đạm từng ngụm từng ngụm thưởng trà.Hắn cũng không thể thất lễ phóng xuống tham gia náo nhiệt được.

Cho nên Đàm đại nhân ôn hoà lễ độ của chúng ta đành phải cố gắng rướn cái cổ của mình ra dài hết cỡ, có thể nhìn được bao nhiêu phần bàn cờ liền nhìn.

Một lúc lâu sau, đám thiếu gia tài tử bên dưới đã nhìn đến mỏi mòn đôi mắt mà vẫn không nhìn ra cái móng ngựa gì.Cả bọn bèn thất vọng lui về chỗ của mình, nhìn xem có vị 'cao nhân' nào có thể phá trận cờ trước mắt này hay không.

"Hay là chúng ta xuống dưới xem một chút?"

Rốt cuộc dưới sự nôn nóng của Đàm Nguyên, Đan Vu Thành cũng chịu mở miệng.Đừng nhìn Đan Vu Thành ngồi bình chân như vại từ nãy đến giờ.Thực ra,  trong nội tâm hắn sớm đã hò hét khấn cầu thiên địa có linh đừng để cho kẻ nào phá giải được thế cờ.Mà hắn một mực im lặng là đang không ngừng nghĩ cách phá giải.

Đàm Nguyên một bộ dáng thâm sâu, đi đi lại lại trước bàn cờ vuốt cằm nghiền ngẫm.Hơn nửa nén nhang trôi qua, hắn chỉ cảm thấy bây giờ nhìn chỗ nào cũng là các quân cờ đang nhảy nhót.Cuối cùng không thể làm gì khác ngoài từ bỏ.

Đan Vu Thành lắc đầu cười cười, nội tâm lại một trận may mắn.

"Trận cờ này, tại hạ đã nghĩ ra cách phá giải.Mong là Nhan Tuyên Vận cô nương y lời hứa, đêm nay sẽ bồi tiếp ta!"

Đan Vu Thành cao giọng nói.Đám người xung quanh liền được một trận bàn tán xôn xao.

"Hắn là ai?Bộ dạng thật lạ a~?"

"Ngay cả ngũ đại tài tử, Lâm tứ công tử, Giang đại công tử bọn họ vẫn còn đang bắt óc suy nghĩ kìa!Kinh thành từ khi nào xuất hiện thêm một vị tài tử nữa rồi?"

"Có thể kẻ này là cố tình muốn thu hút sự chú ý của Nhan cô nương thôi!"

Đan Vu Thành cũng không để tâm lời nghị luận từ xung quanh.Hắn đơn giản dùng cách thực tế nhất chứng minh cho lời nói của bản thân.

Nhìn bàn cờ đã được phá giải trước mặt, tiếng xôn xao dứt khoát biến mất.Đám người tự xưng tài tử thông minh hiếm thấy trừng to con mắt ra, khuôn mặt bất khả tư nghị nhìn trân trối.

Đàm Nguyên cũng há to cái mồm đủ để nhét vừa cả một nắm tay trẻ con.

"Nhan cô nương mời công tử đến khuê phòng!"

Một cái vận y phục nha hoàn thiếu nữ đi đến trước mặt Đan Vu Thành, làm ra động tác mời.Hai người đi rồi để lại bao ánh mắt ghen tỵ ngưỡng mộ, trong đó có cả Đàm Nguyên

Nha hoàn dẫn Đan Vu Thành đến trước một gian phòng thi lễ một cái liền lui xuống.Hắn hít sâu một hơi, đưa tay gõ cửa, thật khẽ như sợ làm kinh động đến giai nhân bên trong.

"Mời vào!"

Thanh âm dịu dàng truyền ra.Đan Vu Thành mở cửa, trước mặt là nữ nhân vừa nãy, nàng đã thay vũ y ban nãy thành một thân hồng phấn thường phục.Bất quá lại để lộ một phen phong tình khác.

"Tiểu nữ Nhan Tuyên Vận.Chẳng hay cao danh quý tánh của công tử?"

Đợi cho Đan Vu Thành đi đến trước mặt nàng ngồi xuống.Nhan Tuyên Vận tay rót rượu, miệng cất tiếng.

"Cao danh thì không dám!Ta họ Đan Vu, tên một chữ Thành!"

"Ồ!Họ Đan Vu sao?"

"Họ của ta có gì lạ sao?"

"Thất lễ rồi!Nào, ta kính công tử một ly!"

Nhan Tuyên Vận âm thầm quan sát nam nhân trước mặt này.Bình thường, đám nam nhân ngoài kia đều dùng con mắt thèm khát mà nhìn nàng.Có thể như Đan Vu Thành trước mắt này trấn tĩnh trò chuyện thật hiếm thấy.

Nhan Tuyên Vận không ngốc.Nàng nhìn thấy trong đáy mắt nam nhân đối diện cos truy cầu, có nhu tình, có yêu thích.Những nam nhân đến nơi này để cầu hoan, sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng.
Nàng lần đầu cảm nhận được thế nào là trân trọng, thế nào là ấm áp.

Đan Vu Thành từ nãy, khi vừa nhìn thấy Nhan Tuyên Vận đã xuất hiện ý nghĩ muốn yêu thương che chở nàng.Lúc này đối diện với nàng, hắn bỗng dưng căng thẳng.Cho nên chỉ có thể im lặng quan sát nàng rồi lại suy tư.

Một đêm này, Đan Vu Thành và Nhan Tuyên Vận đóng kín cửa tĩnh lặng đến kỳ lạ.Mọi người đều tò mò khung cảnh bên trong phòng là gì, đáng tiếc ngoại trừ đương sự ra, không có ai biết.

-----------------

Ngày 12/03/2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net