Nguyện vì nàng từ thiên hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Tứ hôn.Sinh thần tịch mịch

Tịch Thần (Cự Giải) nhìn bóng lưng Thương Tuyệt (Song Tử) ngày càng rời xa nàng, rất muốn giữ hắn lại, nhưng cuối cùng lại thôi.Nàng thê lương nở nụ cười, cho dù nàng vì hắn đỡ một kiếm, trong mắt hắn vẫn chỉ có Diệp Tố (Thiên Bình).

Dù từ đầu đã không ngừng tự nói với bản thân đừng quá hãm sâu vào tình cảm này, dù từ đầu đã biết ba tháng nhàn hạ hạnh phúc vừa qua chỉ là một mộng đẹp do chính bản thân dựng nên, nhưng vì sao nàng vẫn luôn không khống chế được suy nghĩ hướng về hắn.Có nhiều lúc, thật muốn làm một kẻ vô tâm vô phế, không màng thế sự a~

Thương Tuyệt nhìn Diệp Tố nằm trong lòng Thương Lãng (Xử Nữ), dù miệng đang thổ huyết nhưng khoé môi vẫn hơi nhếch lên, nhãn thần dịu dàng như thể an ủi Thương Lãng. Mà Thương Lãng, trong ánh mắt hắn giờ đây ngoại trừ nhu tình vẫn là nhu tình, vòng tay rắn chắc ôm nàng thật chặt.

Thương Tuyệt chợt nhận ra, hai người bọn họ sớm đã hoà thành một thể, dù là ai cũng không thể chia tách được nữa rồi.

Thái y Đan Vu Thành (Bạch Dương) từ nãy giờ không biết thất lạc ở chốn nào cuối cùng đã được binh sĩ hộ tống an toàn đến nơi.Hắn nhìn Diệc quý phi Tịch Thần, rồi lại nhìn Diệp Tố.Vốn định đến xử lý vết thương cho Tịch Thần trước, không phải vì vết thương của Tịch Thần nghiêm trọng hơn, mà là bởi vì nàng là quý phi, thân phận so với Diệp Tố cao hơn không chỉ một bậc.Đúng lúc này, lại nghe thanh âm đạm mạc đến gần như là vô tình của hoàng đế vang lên:

- Quý phi thương thế không nặng, trước đó trẫm cũng đã giúp nàng ấy cầm máu rồi!Khanh đến xem cho Diệp tiểu thư trước đã, nàng trúng độc châm!

Đan Vu Thành đành cung kính tuân mệnh.

Tịch Thần lần nữa thê lương cười, phượng nhãn vốn thờ ơ lại sâu kín xuất hiện một tia thống khổ.Bất quá, nàng thật nhanh áp chế lại tâm tình.Nhìn nam tử thân vận hoàng kim trường bào kia, đến bao giờ, hắn mới dùng ánh mắt như vậy để nhìn nàng đây.

Thương Tuyệt nhìn Đan Vu Thành bắt mạch, rút châm độc, xử lý vết thương, băng bó cho Diệp Tố, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.Đến tận khi nghe Đan Vu Thành mấy lần khẳng định nàng đã không có vấn đề gì, một khỏa tâm treo lơ lửng rốt cuộc mới buông lỏng.

Rồi khi nhìn vị thái y này tiến về phía Tịch Thần, hắn mới nhớ đến vị phi tử vì hắn mà bị thương kia.

Bất quá, khi hai người xoay đầu lại nhìn, Tịch Thần không biết từ lúc nào đã không còn bóng dáng.Hắn nghi hoặc nhìn một tên thái giám, kẻ này lập tức luống cuống trả lời:

- Bẩm hoàng thượng, nương nương nói người ở lại cũng không giúp được gì nên đã về Diệc cung trước rồi ạ!Người còn căn dặn, người có biết chút ít y thuật, không cần làm phiền thái y đại nhân!

Thương Tuyệt nghe vậy cũng không bận tâm nữa.Sau khi cho Đan Vu Thành lui, liền bảo Dật vương hôm nay khoan hãy hồi phủ, cứ về tẩm cung, để Diệp Tố nghỉ ngơi một đêm đi đã.Dù sao nàng vẫn còn mang thương tích trên người, không tiện đi lại nhiều.

Yến tiệc kết thúc.Trải qua biến cố thích khách đột nhập hoàng cung vừa rồi, mọi người đều cảm nhận được thái độ của hoàng đế khi đó không đúng.

Theo lẽ thường, Diệc phi được sủng ái, khi nàng gặp chuyện hoàng đế hẳn phải lo cho nàng trước nhất.Vậy mà hôm đó, hoàng đế để mặc nàng, còn để cho thái y xem trước cho Diệp gia thiên kim.Mọi người đều nhiều năm lăn lộn chốn quan trường, huống chi thái độ của hoàng đế rõ ràng như vậy.Ai cũng nhận ra, hoàng đế không sủng ái quý phi như lời đồn, hoặc hai bọn họ ân ái, ngay từ đầu chỉ là che mắt thiên hạ.

Bất quá, có nhìn ra sơ hở, cũng không ai dám lắm lời.Mọi người đều e ngại thủ đoạn của vị đế vương trẻ tuổi này.Chỉ là, sau ngày hôm đó, tần suất hoàng đế đến Diệc cung ít đi thấy rõ.

Trong lúc bá quan còn đang bàn bạc thảo luận liệu có phải hoàng đế đối với Diệp Tố có ý hay không thì một đạo thánh chỉ được ban ra đánh bay ngờ vực của mọi người.

"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết!Xét thấy Dật vương đến tuổi lập thê thất đã lâu, mà ngôi vị Dật vương phi vẫn luôn để trống.Nay trẫm tứ hôn Diệp gia thiên kim Diệp Tố cho Dật vương, phong làm Dật vương phi.Một tháng sau liền cử hành hôn lễ!".

Thương Tuyệt hành động nhanh gọn như vậy, dứt khoát như vậy.Căn bản không để cho người ta có thời gian hoài nghi tâm tư của mình.

Đêm khuya, Diệc cung

Tịch Thần nghe thị tỳ bẩm báo lại việc hoàng đế tứ hôn Diệp Tố cho Thương Lãng, diện vô biểu tình phất tay cho nàng ta lui xuống.

Sau khi xác định trong phòng đã không còn ai, nàng mới dám thả lỏng một hơi tháo bỏ mọi lớp ngụy trang.Nàng không dám để lộ quá nhiều cảm xúc của bản thân trước mặt người khác.Nàng có tự tôn của mình, nàng không muốn để người khác nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình, càng không muốn nhận sự thương hại từ bất kỳ ai.

Từ sau khi biến cố kia xảy ra đã hơn 20 ngày.Hôm nay chính là sinh thần của nàng, nhưng mà dường như không có ai biết. Chính nàng cũng suýt quên mà. Không có ai đến thì đành tự mình trải qua sinh thần trong cô độc thôi.Không cần để ý gì cả, cứ như ta nguyện ban đầu, lặng lẽ sống nốt những năm còn lại thôi.

Tịch Thần đặt tay lên thanh cổ cầm đặt trước mặt nàng.

"Vung kiếm đoạn thiên niên duyên nợ
Thất tình lục dục đều đã trảm
Ta mang bi thương nhập luân hồi
Kiếp sau nguyện không gặp không yêu
Hồng trần vạn trượng ta say đắm
Xuân hoa khai, lại tương kiến chàng
Hạ vũ lạc, ái tình triền miên
Thu phong khởi, chàng đã rời bỏ
Đông tuyết đến, mình ta bi ai
Thế thế nhân sinh cứ qua đi
Ta lạc lõng giữa chốn hồng trần
Tìm kiếm chàng chỉ để nghe câu
'Ta nguyện vì nàng từ thiên hạ'"

Bên ngoài Diệc cung, Thương Tuyệt vốn đang nhấc chân định đi vào, nhưng bước chân lơ lửng giữa không trung cuối cùng lại thôi.

Hoàng đế thâm trầm cơ trí như thế, làm sao không nhận ra tâm tư của Diệc quý phi.Đau ngắn còn hơn đau dài, một lần trảm hết duyên nợ, còn hơn là vĩnh viễn trầm luân.Cuối cùng hắn lựa chọn rời đi.

Nhưng hắn không biết, nữ tử bên trong tiếu dung nở rộ, tiếu đến điên cuồng, tiếu đến lệ châu thành hàng, tiếu đến thê lương.

"Dứt khoát như thế, kiên quyết như thế!Ngươi bỏ đi không chút do dự, ngươi không hề quay đầu!"

Chỉ vài tháng ngắn ngủi mà tình ngấm sâu vào cốt tủy.

-----------

Sáng vừa làm bài thi xong đó, còn tới năm môn nữa.Nhưng ta vẫn tranh thủ ra chương đều đều.
Ngày 22/04/2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net