Nguyện vì nàng từ thiên hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Biến cố

Thời gian vài ngày trôi qua rất mau.Hôm nay chính là sinh thần đương kim Nam Vũ quốc chủ - Khinh trầm hoàng đế.Từ khi mới canh tư, hoàng cung đã vô cùng náo nhiệt, thậm chí là cả kinh thành đều nhộn nhịp hẳn lên.

Dật vương Thương Lãng (Xử Nữ) cùng Quỳnh Nguyệt công chúa Thương Ngọc (Thiên Yết) cũng rất sớm đã nhập cung.

Ngay khi mặt trời vừa hạ sơn, thanh âm eo éo của vị tổng quản nào đó đã thông báo cho mọi người yến tiệc bắt đầu.

Khinh Trầm hoàng đế Thương Tuyệt (Song Tử) dùng tư thế lười nhác an vị tại chủ tọa, ngồi cạnh hắn là trong lời đồn người chiếm hết hậu cung sủng ái Diệc quý phi Tịch Thần (Cự Giải).Trong mắt người ngoài lúc này, hai người đang vô cùng ân ái.Tay hắn choàng qua vai nàng, kéo thân thể yểu điệu đó lại gần hắn hơn.Mà nàng cũng vô cùng nhu thuận tuỳ ý hắn kéo, thậm chí là tựa đầu lên vai hắn.

Bất quá, Tịch Thần thân là người trong cuộc rõ ràng nhất, tâm của hoàng đế không đặt tại nơi nàng.Từ đầu đến cuối, đào hoa phượng nhãn kia luôn hướng về duy nhất một nữ tử - Diệp gia thiên kim Diệp Tố (Thiên Bình).Những cử chỉ thân mật này, chẳng qua là ngụy tạo mà thôi.

Tâm ẩn ẩn nhói đau.Có lẽ nàng đã quá xem nhẹ phần tình cảm mà bản thân dành cho Thương Tuyệt rồi.Vào giờ phút này, Tịch Thần đột nhiên có một loại xúc động muốn cười, cười thật to, cười thật sảng khoái, cười đến rơi nước mắt a!Chỉ là một phi tử nhỏ bé chốn hậu cung, làm sao mong có được tấm chân tình vĩnh cữu của đế vương đây?

Khoé mắt hơi nóng, Tịch Thần mạnh mẽ cắn một cái vào đầu lưỡi để bình ổn tâm trạng.Dường như nhận ra tâm trạng bất thường của nàng, Thương Tuyệt hơi cúi đầu, ngữ khí quan tâm hỏi:

- Ái phi sao vậy?

- Thần thiếp không sao!Chỉ là cảm thấy không khỏe lắm, hy vọng bệ hạ cho phép... - nàng ép bản thân dùng ngữ khí thờ ơ đáp, câu còn chưa nói xong, mắt đã nhanh chóng phát hiện đoàn vũ nữ phía dưới bất thường.

Vốn là ba vũ nữ mị hoặc, thoáng chốc đã biến thành ba tên sát thủ tay cầm lợi kiếm phân biệt lao ra ba hướng.Trong đầu nàng nhanh chóng vụt qua suy nghĩ 'có thích khách', không kịp suy nghĩ nhiều, hành động đã đi trước suy nghĩ.Ngay khi nữ thích khách lao nhanh về phía hoàng đế, nhìn thấy mũi kiếm sắc bén kia đâm đến, nàng vội lao ra chắn trước người Thương Tuyệt.

Nói thì dài dòng, nhưng thực tế chỉ là vài cái nháy mắt ngắn ngủi.Thương Tuyệt vốn định xuất thủ chụp mũi kiếm lại thì trong sát na, trước mặt đã xuất hiện thêm một thân ảnh vô cùng quen thuộc.Hắn kinh ngạc nhìn nàng, nhìn mũi kiếm đâm vào bờ vai mảnh khảnh kia, nhìn huyết tươi trào ra như con đê vỡ.

Bất quá, hắn rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.Nhân lúc thích khách chưa kịp phản ứng, Thương Tuyệt một tay khống chế tay cầm kiếm của thích khách, tay kia đoạt lấy thanh kiếm.Thích khách đang nghĩ cách thoát thân, không ngờ hoàng đế đã phản ứng nhanh nhạy điểm huyệt đạo của hắn.

Sau khi chắc chắn thích khách đã không còn uy hiếp gì, Thương Tuyệt mới nhớ đến Tịch Thần vừa đỡ cho mình một kiếm kia.Lúc này hắn mới đưa tay đỡ lấy nàng, điểm huyệt giúp nàng cầm máu, đồng thời không quên lớn tiếng gọi binh sĩ đến.

Mà hai thích khách khác thì phân biệt theo hai hướng Dật vương (Xử Nữ) cùng Quỳnh Nguyệt công chúa (Thiên Yết) lao đến.

Thương Lãng (Xử Nữ) do bất ngờ, lại thêm đang trong men say, sát na sơ hở để cho thích khách đắc thủ.Mũi đao lãnh tựa thiết kề ngay trên cổ, vậy mà lại giúp cho hắn tỉnh táo không ít.Suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển cố gắng tìm cách thoát thân.

Thừa tướng Mặc Luân (Ma Kết) vốn theo thường lệ ngồi đối diện Thương Ngọc (Thiên Yết), không biết vì sao mà hôm nay lại bị xếp chỗ ngồi cạnh nàng.

Mắt nhìn thích khách lao đến vị công chúa băng lãnh diễm lệ kia, trong đầu hắn chỉ còn duy nhất một suy nghĩ đó là phải cứu nàng.Vào lúc này, hắn lại thấy may mắn vì khi nhỏ bị phụ thân ép buộc học võ.Mặc dù chỉ là để phòng thân nhưng trong trường hợp này không thể nghi ngờ là vô cùng hữu dụng.

Thương Ngọc dưới sát khi kinh người của nữ thích khách kinh hoảng đến mức không không chế được hành động.Cũng không thể trách nàng.Dù sao từ nhỏ đã là công chúa được sủng ái nhất, là thiên chi ngọc diệp kẻ hầu người hạ đông đúc, là trân bảo được tiên đế cử người bảo vệ nghiêm ngặt.Đây vẫn là lần đầu tiên nàng gặp thích khách nga. Lại đúng lúc hôm nay nàng không mang theo tuỳ tùng hộ vệ bên người.Đến khi nhận rõ tình hình thì gương mặt của thích khách đã đến ngay trước mặt nàng.

Thương Ngọc hơn bao giờ hết cảm nhận rõ ràng cái gọi là 'tử vong trong tầm với'.Đúng lúc này, thân thể nàng bị nhấc lên.Một luồng hơi ấm vây lấy nàng, một cơn gió lướt qua, nhìn lại mới thấy, bản thân đã cách thích khách một khoảng cách an toàn.Lúc này, nàng mới thở phào nhìn là vị ân nhân đã cứu mạng mình.

Mặc Luân nhìn nữ nhân trong vòng tay.Vừa rồi trong giây phút kinh hoảng, hắn không nghĩ ngợi nhiều đã dùng vốn khinh công ít ỏi của bản thân lao đến cứu nàng.Và may mắn là, hắn đã trước thích khách một bước kịp thời cứu nàng.

Hai người nhìn nhau một lúc, Mặc Luân mới nhận ra hắn đang bế Thương Ngọc, hơn nữa tình hình bây giờ cũng không thích hợp cho lắm.Mặc dù binh sĩ đã đến và khống chế tên thích khách vừa rồi, một tên cũng đã bị hoàng đế điểm huyệt.Nhưng hắn cũng không quên vẫn còn một kẻ đang kề đao trên cổ Dật vương.

Ả thích khách kia nhìn đồng bọn lần lượt thất thủ, biết kế hoạch đã thất bại.Mâu quang ả loé lên, suy tính đường lui.

Tình thế lúc này rất hỗn loạn, một đám quan viên cùng gia quyến bị kinh sợ, từng tốp từng tốp binh sĩ rồi cả Cấm Vệ quân kéo đến, lại thêm sắc trời đã tối muộn.Ả một tay đẩy Thương Lãng, một tay lấy ra ngân châm đã tẩm sẵn độc dược, thân hình nhún một cái vận khinh công tẩu thoát.Trước khi rời đi cũng không quên phóng cây ngân châm trong tay về phía Thương Lãng.

Mọi người đều đang trong cơn kinh hoảng, không ai chú ý.Đến khi định thần chỉ nhìn thấy một vị cô nương khoé môi chảy ra một tia huyết nằm trong lòng Dật vương.Mà Dật vương ngày thường điểm tĩnh ngạo khí trùng thiên trong ấn tượng của bọn họ, lúc này vô cùng hoảng loạn miệng không ngừng gọi tên cô nương đó.

- Ngốc nữ nhi của ta! - một lão nhân chen ra khỏi đám hỗn loạn, nguyên lai là Diệp thái sư.

Đúng vậy!Vị cô nương nằm trong lòng Dật vương chính là Diệp Tố (Thiên Bình).Giữa sự hỗn loạn, nàng vẫn luôn dõi mắt theo hắn.Khi nhìn thấy hắn bị thích khách uy hiếp, nàng chỉ hận không thể thay thế chỗ hắn.Rồi khi thấy thích khách phóng ngân châm về phía hắn, hành động đã đi trước suy nghĩ rồi.Đến lúc cảm nhận được cơn đau rát từ sau lưng truyền tới, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là thật may mắn vì hắn vẫn vô sự.

Thương Lãng nhìn nữ nhân trong lòng, đau xiết không thể tả.Nếu vừa rồi hắn phản ứng  nhanh một chút không để thích khách đắc thủ, nếu hắn tỉnh táo nhìn ra đám vũ nữ kia có điều bất thường, nếu người nằm đây không phải là nàng...thì tốt biết bao.Nhưng trên đời này làm gì có nếu.Chuyện đã xảy ra không thể vãn hồi.Hắn hiện tại chỉ có thể tận lực giúp nàng khống chế độc tính chờ ngự y đến.

Thương Tuyệt vốn đang đỡ Tịch Thần, vừa thấy một màn Diệp Tố vì Thương Lãng trúng độc châm, suy nghĩ trong đầu đã bay hết sạch.Hắn chỉ còn biết lao đến, càng gần Diệp Tố càng tốt, dường như chỉ cần hắn đến thì mọi uchuyện vừa rồi sẽ hoá thành ác mộng mà tan biến vậy.Bất quá, hắn xem như còn có chút lương tâm, còn biết dìu Tịch Thần ngồi xuống rồi mới bỏ đi a~

-----------------

Ngày 09/04/2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net