Chương 20: Đối đầu (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú thích: Thiên Yết, Song Tử, Kim Ngưu, Sư Tử

Tác giả: Viết được nhiêu đăng bấy nhiêu luôn. Chờ ngày mai tui thi xong sau này sẽ cố gắng ra truyện nhanh hơn cho mọi người đọc. Iu iu😘😘

~~~~~~~~~~~ Chính văn ~~~~~~~~~~

Vân Mộng...

Thiên Yết cùng Song Tử hướng Vân Mộng phía đông bắc vội vàng chạy đi, khắp nơi hô hào Kim Ngưu danh tự mà tìm kiếm nhưng tất cả đều phí công đến cả nàng góc váy cũng tìm không gặp. Trời mỗi lúc một tối, bọn họ tâm cũng là mỗi lúc một nhảy lên lo lắng.

Cùng lúc đó ở một căn nhà hoang cũ nát dưới chân núi phía đông bắc, ánh lửa bập bùng chiếu đến một vị công tử thân mặc thanh sắc quý phục, nhàn nhã diêu trong tay chiết phiến, cùng xung quanh khung cảnh tồi tàn hoàn toàn không hợp nhau, còn có chút cảm giác phá lệ chói mắt. Bên ngoài đi đi lại lại một toán gia đinh, người người thân thể cường tráng trong tay còn xách theo gậy gỗ cùng kiếm bạc sắc bén.

Vị công tử kia nhìn quạt cũng chán rồi bèn lên tiếng mà hỏi, trong giọng điệu mang theo chút ngả ngớn đùa giỡn: "Cô còn không chịu thừa nhận bản thân vì câu dẫn Liễu Xử Nữ mà không rời đi sao?"

Kim Ngưu đem vải từ trong miệng phun ra, nhìn người đối diện khổ đại thù thâm chỉ hận không thể một chiêu cắn chết hắn, tức giận mà nói: "Thừa nhận cái đầu ngươi. Ta mà thèm câu dẫn Liễu thần y, hắn có gì đáng để ta câu dẫn. Ngược lại là ngươi, rốt cuộc chúng ta có thù oán gì ngươi lại bắt trói ta đến đây?"

"Thù oán gì?" Vị công tử thân vận thanh y, nghe hỏi liền cười lên ha hả, tựa hồ nghe tới chuyện gì rất buồn cười như thế mà đáp: "Muốn trách thì trách ngươi dám làm Tử Nhi khóc a! Còn cùng tên chết tiệt kia day dưa không rõ, đáng hận nữ nhân, tâm cơ thật sự đủ."

"Ta nơi nào chọc Tử Nhi nhà ngươi? Huống hồ ta vừa đến Vân Mộng vốn không biết Tử Nhi Sinh Nhi gì kia là ai, ta làm sao chọc nàng khóc. Ngươi có điên cũng phải tìm hiểu một chút rồi mới bắt người chứ?" Kim Ngưu nghiến răng, thật mẹ nó muốn cắn chết tên điên này.

"Ngươi dám nói ngươi không tới Liễu gia chữa bệnh đi?" Vị công tử kia chịu không được nàng đanh đá mắng chửi, gấp lại quạt giấy chỉ thẳng mặt nàng mà hỏi.

"Ta tới chữa bệnh thì làm sao vậy? Liễu thần y là đại phu ta tới tìm ngài ấy chữa bệnh thì có gì sai trái." Kim Ngưu mặc kệ trên người bị trói lại như đòn bánh cũng không yếu thế mà bật đứng dậy cùng đối phương trừng mắt. Thua ở chiều cao có hạn nhưng khí thế thì quyết không thua.

"Vậy hà cớ gì đã một tháng qua, ngươi cũng không giống còn bệnh lại cứ ở lì Liễu gia không chịu đi? Ngươi không biết Liễu Xử Nữ cùng Diệp gia tiểu thư có hôn ước sao?"

"Biết thì làm sao vậy? Ta nói cũng lạ, ta ở hay không thì liên quan gì đến ngươi. Muốn tìm ta gây chuyện cũng nên là Diệp gia tiểu thư, từ nơi nào tới một tên công tử bột như ngươi ở đây đòi đánh đòi giết. Ta đây nói không phải ngươi cũng có tình ý với Liễu thần y, vì ghen ghét nên mới đến bắt ta đi?" Kim Ngưu cảm thấy mình suy đoán này cũng có chút đúng đắn. Nếu không vì ghen ghét hắn làm sao lại bắt mình?

"Ta nhổ vào. Tên khố rách áo ôm, không quyền không thế đó thì có gì đáng để thích. Nếu có cũng chỉ có Tử Nhi mắt mù nhìn trúng hắn, nếu cùng ta so hắn còn không đáng cho ta xách dép." Như bị trêu vào tử huyệt, vị công tử kia trong chớp mắt liền bạo phát, mắng chửi không ngưng miệng.

Kim Ngưu từ đó cũng đoán ra được vài phần ý tứ. Nói không chừng vì nàng hay ra vào Liễu gia lấy thuốc trên người lại không bệnh trạng trêu vào Diệp tiểu thư nhìn không thuận mắt đi. Nàng lại không dám trách Liễu Xử Nữ cùng người khác day dưa không rõ chỉ có thể để ở trong lòng tự chuốc phiền muộn. Tên này lại yêu thích nàng, xem không được nàng khổ mới nghĩ ra này hạ sách thay nàng bắt mình lại. Một mặt giúp người mình thích diệt trừ tình địch, mặt khác lại đang lên án Liễu thần y tâm tư không thuần. Hảo một cái hoàn mỹ kế sách a, nam nhân ngươi mới thật độc.

Kim Ngưu vừa nghĩ tới như thế, hừ một tiếng khinh thường, cũng phiên một cái ánh mắt nhìn lướt qua vị kia trên mặt, một chút một chút đều đang nói lên nàng khinh bỉ cùng hắn so đo. Vị công tử kia dĩ nhiên nhìn ra ý tứ trong ánh mắt của nàng, hận đến nghiến răng nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể hầm hầm hừ hừ quay trở lại ngồi một bên nhìn lửa cháy.

Kim Ngưu lúc này bèn thấy lạ mới hỏi: "Ngươi bắt ta lại không muốn giết ta, trong đó chắc chắn có nguyên do. Ngươi đây là đang đợi Diệp gia tiểu thư tới cáo trạng đi?"

Vị kia bị đoán trúng tâm tư cũng không nói gì chỉ là im lặng cầm một cành cây vẩy vẩy lửa đỏ. Kim Ngưu thấy người không trả lời, cũng xem như một dạng ngầm khuất phục liền tiếp tục cằn nhằn.

"Ta nói cũng lạ, ngươi nếu là yêu thích Diệp tiểu thư không phải nên mong có người đến chia cắt nàng cùng Liễu thần y tình cảm sao? Vì sao lại bắt ta? Không phải để ta câu dẫn Liễu thần y càng hợp ngươi mong muốn sao?"

"....." Người kia chỉ im lặng không nói.

"Hơn nữa, ngươi cho dù bắt được ta thì thế nào? Diệp tiểu thư cũng chỉ yêu thích Liễu thần y. Đối với hành vi của ngươi nàng thậm chí còn ghét bỏ, ngươi rốt cuộc vì sao phải khổ như vậy chứ? Chẳng những thế, đợi đại nhân nhà ta tới rồi, ngươi liền đẹp mặt."

"Đại nhân? Đại nhân nhà cô có như vậy lợi hại sao? Vân Mộng này đến cả quan tri huyện cũng phải nể bổn công tử ba phần mặt. Đại nhân nhà cô thì là cái thá gì?" Vị kia nghe thấy thế chỉ là khinh khỉnh cười lên hai tiếng.

"Hừ, ngươi ở đó mà cười đi, đợi đại nhân tới ngươi liền cười không nổi."

"Mở miệng liền gọi đại nhân, cũng không biết chức quan cao được bao nhiêu, không phải chỉ là tham quyền tham thế cẩu quan sao? Bổn công tử lại sợ hắn. Hắn là thần thánh phương nào lại như vậy lớn mặt?" Hắn khinh thường mắng một tràng, mặc kệ Kim Ngưu tức giận đến muốn giơ chân đá mình vẫn cao giọng mà mắng. Trong mắt hắn quan viên triều đình thì có tên nào ra hồn, không phải chỉ gặp tiền là sáng mắt sao? Nói đến tiền, hắn đây không thiếu, còn sợ bịt không được đám tham quan đó miệng lưỡi. Nhưng bên ngoài truyền đến lạnh lẽo giọng nói cùng tiếng đánh nhau lại không giống hắn tưởng như vậy.

"Nàng đại nhân là ta. Ngươi còn lời nào muốn trăn trối sao?"

"Đại nhân." Kim Ngưu nghe thấy giọng nói quen thuộc này liền sáng cả mắt trông ra ngoài cửa, hô lớn.

Bên ngoài Thiên Yết cùng Song Tử vừa chạy vào trong viện liền bị một đám thủ vệ bao vây lấy, nghe thấy có người hỏi đến tên mình Thiên Yết mới ra lời thế thôi, hắn trong lúc này cũng bị vây đến khó lòng thoát ra được.

Song Tử vừa nghe thấy tiếng Kim Ngưu truyền tới liền không giữ được bình tĩnh, mặc kệ bên trong có hay không mai phục liền liều mình xé mở một con đường máu chạy vào. Thiên Yết thấy bóng người lướt qua trước mặt, hoảng hốt mà quát vọng theo: "Cẩn thận có mai phục."

Nhưng Song Tử còn chưa kịp cẩn thận, một mũi tên xé gió liền vụt tới trước mặt hắn, nếu không phải Thiên Yết có chuẩn bị từ trước đem trong tay đoản đao quăng đi chỉ sợ mắt hắn đã bị tên ghim mù.

"Lạch cạch" cung tiễn gãy làm đôi rơi xuống trên đất, Song Tử cũng cùng lúc ngừng lại bước chân, lúc ngẩng đầu đã thấy một vị công tử xa lạ cầm cung tên chĩa thẳng mình. Không nghĩ ngợi được nhiều liền đem kiếm chắn trước mặt ra thế phòng thủ.

Thiên Yết phá được bên ngoài vây hãm mới chạy vào bên trong xem xét tình huống cũng nhìn thấy một màn này. Trước mắt một toán người trong tay giương cung, đứng chính giữa là một vị công tử cũng chính giương cung. Dường như chỉ cần hai người nhúc nhích một chút liền bị mưa tên bao vây lấy. Thiên Yết lúc này vậy mà lại đem roi buông xuống bình tĩnh đi tới chặn trước mặt Song Tử, ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đối diện mà nói: "Lâm công tử lần này bắt nha hoàn của Giang mỗ rốt cuộc có gì muốn chỉ giáo?"

Lâm Cẩn Du đem cung thu về, nhất thời bị phát hiện thân phận hắn còn có chút ngạc nhiên nhưng nhìn người tới bình tĩnh không chút rối loạn hắn lại nổi lên chút hứng thú. Hắn lúc này mới có thời gian nhìn kĩ người nọ. Lạnh lẽo tử bào, chói mắt mặt nạ bạc. Nếu hắn đoán không sai vậy kia chính là vị tiểu quốc sư trong truyền thuyết được hoàng thượng vô cùng tín nhiệm đi.

Biết người tới có thân phận không tầm thường, cũng không phải một vô danh tiểu tốt mình có thể động vào, Lâm Cẩn Du liền ra hiệu cho thuộc hạ thu cung, chính mình còn hơi khom người, cung kính đối Thiên Yết thi lễ một cái: "Không biết tiểu quốc sư đại nhân đại giá đến Vân Mộng làm khách, vô tình đắc tội người của ngài. Vẫn mong đại nhân nể tình tại hạ kẻ không biết không có tội, rộng lượng tha cho Lâm gia một con đường sống."

Song Tử vẫn không nghĩ buông kiếm, nghe thấy lời này chỉ là nhếch mép cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu không phải là tiểu quốc sư thì ngươi liền muốn giết cô ấy à? Ngươi giữa ban ngày ban mặt bắt nhốt con gái nhà lành, trong mắt ngươi còn vương pháp không?"

Lâm Cẩn Du phe phẩy trong tay chiếc quạt, đầy nhạo báng mà cười cợt: "Vương pháp? Ha ha ha ha ha, trời cao hoàng đế xa, ta làm gì biết đến vương pháp. Hơn nữa đám quan lại các ngươi không phải cũng luôn là như thế coi thường vương pháp sao?"

Song Tử nghe thấy người nọ vô lễ lời nói, càng nghe càng tức giận, nhịn không được xúc động liền vung lên kiếm hướng về Lâm Cẩn Du đánh tới, đồng thời còn lên tiếng phản bác: "Điêu dân ngông cuồng, hôm nay ta nhất định phải dạy cho ngươi biết được cái gì gọi là vương pháp."

Lâm Cẩn Du nhìn dáng vẻ thư sinh yếu ớt nhưng võ nghệ cũng không phải hạng thường. Chỉ thấy Song Tử đánh tới thế như chẻ tre, nhanh nhẹ xé gió, hắn cũng không chút chần chừ ngay lập tức né đòn. Thân thể uyển chuyển như du long, đến trong tay trường cung cũng trở thành vũ khí chặn lại Song Tử mũi kiếm. Trong chớp mắt đã qua rồi mấy chiêu cũng chưa thây rơi xuống hạ phong. Song Tử càng đánh máu nóng càng là dâng cao, tính hiếu thắng không cho phép hắn như vậy mất mặt, càng huống hồ người trước mắt này chỉ là một công tử bột không hơn không kém, hắn nếu đánh không thắng vậy mặt mũi của Dương gia tướng phủ trăm năm thế gia còn đâu.

"Dừng lại!"

Đang lúc đánh đến hăng say từ bên ngoài lại truyền tới tiếng hét lớn. Dường như nhận ra giọng nói quen thuộc, Lâm Cẩn Du có chút giật mình nhìn về hướng cửa viện. Trong chớp mắt sự ngạc nhiên của hắn liền trở thành sơ hở để Song Tử thừa thắng xông lên.

Chiếc quạt trên tay Lâm Cẩn Du bị đánh bay, thế kiếm của Song Tử vẫn không ngừng lại mà càng lúc càng nhanh dồn về phía hắn. Hắn không còn cách nào chống đỡ chỉ có thể một lùi lại lùi về phía sau. Rất nhanh mũi kiếm sắc bén đã chĩa đến trước mặt, tựa hồ chỉ còn cách mũi hắn một tấc, Lâm Cẩn Du liền giơ tay lên dùng hai tay mà che mặt mình lại. Ít nhất tay bị thương cũng so với bị đâm lủng mặt tốt hơn nhiều lắm.

Nhưng qua một lúc lại chẳng có cảm giác đau truyền tới, hắn lần nữa cẩn thận mở mắt mới thấy được hoá ra là Thiên Yết nhanh tay dùng roi cướp đi thanh kiếm trong tay Song Tử.

Thiên Yết vừa nãy nhìn thấy thế cục đã định, Song Tử cũng chiếm được chỗ lợi liền ra tay ngăn chặn án mạng xảy ra. Nói đến cùng cũng chỉ là hiểu lầm, cũng không nên nháo ra mạng người vẫn tốt hơn. Lâm Cẩn Du người này cũng không phải loại ngụy quân tử chỉ biết cậy quyền cậy thế như những gì mà bọn họ thấy.

Song Tử bị cướp mất kiếm trong lòng có chút không phục nhưng hắn cũng không nghĩ sẽ nháo ra mạng người cũng là thật. Hắn chỉ là muốn dạy dỗ tên này một chút thôi, chỉ cần Kim Ngưu an toàn hắn thế nào đều không sao cả. Nhưng nghĩ tới Thiên Yết giúp người ngoài lại không đứng về phía người mình cũng là tức giận, còn xen chút khó hiểu mà trừng mắt nhìn đến Thiên Yết. Bộ dạng hậm hực như là trẻ con bị cướp mất kẹo. Thiên Yết lại không chút để ý hắn chỉ là nói: "Còn đứng ngơ ở đó làm gì, chạy vào xem xem Ngưu Nhi thế nào rồi."

"Ồ!" Song Tử tuy rằng bất bình lắm vẫn phải nhanh chóng chạy vào trong nhà, thật lòng mà nói hắn càng lo cho Kim Ngưu hơn, đến nỗi tiểu quốc sư trong lòng nghĩ cái gì hắn tin là người kia tự có tính toán.

Lâm Cẩn Du đợi Song Tử đi khỏi lúc này mới bước tới Thiên Yết trước mặt, trong lòng có cảm kích, hắn cũng không phải người không nói lý lẽ liền đối Thiên Yết cúi gập người mà nói: "Đa tạ Giang đại nhân ra tay cứu giúp."

"Lâm công tử, ta biết ngươi không phải người ngông cuồng tự đại coi trời bằng vung, triều đình cũng không phải như ngươi thấy như vậy chỉ toàn cẩu quan. Ta chỉ là muốn biết ngươi vì sao lại đối quan viên triều đình có cái nhìn phiến diện đến như vậy." Thiên Yết một tay nắm roi, một tay cầm kiếm, nhìn sâu vào người đối diện, mở miệng dò hỏi.

Lâm Cẩn Du tuy rằng cảm kích Thiên Yết cứu mình, nhưng vẫn chưa tin tưởng Thiên Yết là người tốt. Trong mắt hắn, quan viên trong triều ai không phải tham lam quyền thế, ai không đạp người nhỏ yếu nịnh nọt với người bề trên mà leo lên. Huống chi là Thiên Yết người như vậy nhỏ tuổi đã chức cao quyền trọng đứng trên vạn người. Ai dám đảm bảo hắn không phải người xấu, ai dám chắc chắn hắn không dùng mưu mô ti tiện để leo lên vị trí này, ai dám khẳng định hắn là một thanh quan đây? Chỉ riêng Lâm Cẩn Du liền không dám. Hắn hôm nay chỉ cần nói sai lời chỉ sợ Lâm gia thật sự khó giữ được an toàn, hơn sáu mươi tám mạng người của Lâm phủ thật khó đảm bảo chu toàn.

Thiên Yết nhìn ra suy tư trong lòng hắn, cũng biết hắn vẫn chưa tín nhiệm mình cũng không hỏi nữa chỉ là nói: "Không nói liền không nói đi. Chúng ta gặp nhau còn dài."

Hắn dừng một chút nhìn gương mặt người kia hiện lên mê man cùng Sư Tử hoảng loạn từ bên ngoài chạy vào chỉ là cong khoé môi nhẹ nhàng mỉm cười mà nói: "Còn vấn đề mà Lâm công tử đang thắc mắc vì sao bọn ta vẫn không rời khỏi nhà Liễu thần y cũng chỉ đơn giản do ta chưa chữa khỏi bệnh thôi. Gương mặt này chỉ e còn phải ở lại trị liệu lâu lắm. Hơn nữa..." Thiên Yết dừng một chút, nhìn gương mặt đang chăm chú nhìn mình của Lâm Cẩn Du, ý cười càng sâu tựa hồ đang cười nhạo hắn ngu ngốc mà nói tiếp: "Hơn nữa, Liễu Xử Nữ còn là biểu ca ta, ta ở lại nhà huynh ấy không đáng bị dị nghị đi."

Thiên Yết nhìn thấy Lâm Cẩn Du ngẩn người ra càng cảm thấy việc này quái thú vị. Hắn giấu không chút đùa cợt chi tâm quay đầu hướng Sư Tử một mặt không hiểu chuyện gì đứng ở đằng kia, cười khẽ một tiếng mà nói lớn: "Lần đầu gặp mặt, biểu tẩu, buổi tối tốt lành."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net